Thiên Cương cười bồi mấy tiếng, vuốt mồ hôi lạnh trên trán, không dám hỏi tiếp nữa.
"Uỳnh!"
"Uỳnh!"
"Uỳnh!"
Những tiếng nổ rung trời không ngừng vang lên, khoảng cách giữa mỗi tiếng nổ tầm một khắc đồng hồ, hơn nữa mỗi lần tấn công, tốc độ khép lại của vết nứt trên vòm trời lại chậm hơn so với lần trước.
Đến đợt tấn công thứ tư, một tiếng vang chát chúa truyền ra khắp Thiên giới.
Đứng từ trên hư vô chi cảnh nhìn xuống, tầng ánh sáng bao phủ toàn bộ Thiên giới chớp mắt rạn nứt toàn bộ, sau đó nổ tan tành, mỗi một mảnh nhỏ đều mang theo sức mạnh khủng khiếp bắn ra hư vô chi cảnh.
Năm người Phạt Ngô mừng rỡ, rốt cuộc bọn họ cũng phá được đại trận cấm chế bản nguyên!
Lúc này Thiên giới đang trần trụi hiện ra trước mặt bọn họ.
Bởi vì bị sóng dư âm từ các đợt tấn công ảnh hưởng, cho nên lúc này Thiên giới bụi bay mờ mịt, khắp nơi đều là hố sâu và cảnh tượng hoang tàn.
"Đi thôi!" Phạt Ngô lên tiếng.
Thế nhưng không một ai động đậy.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Phạt Ngô.
"Sao vậy?" Phạt Ngô nhíu mày, nói với vẻ mặt không vui.
"Ngươi đi trước đi." Qua Thiên nhếch miệng cười nói.
"Đúng vậy, ngươi là người dẫn đầu, đương nhiên mọi việc ngươi đều phải làm chủ." Tịch Vô cũng nói theo.
Vẻ mặt ba người còn lại cũng tỏ ý mình muốn Phạt Ngô ra tay trước.
Bọn họ đã từng lãnh giáo thủ đoạn xảo quyệt của Tu Thần, ai biết hắn có bày ra pháp trận lợi hại gì trong Thiên giới hay không. Hơn nữa vừa rồi liên thủ công phá đại trận cấm chế bản nguyên, bọn họ thấy Phạt Ngô rõ ràng không dùng toàn lực!
Lão già này đang che giấu cái gì? Lão ta muốn làm gì?
Điều này làm trong lòng các chúa tể sinh ra nghi kỵ.
Phạt Ngô thấy bốn người Qua Thiên bỗng nhiên giở thủ đoạn, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Lão ta cũng sợ Tu Thần có bố trí cạm bẫy lợi hại nào đó, không muốn mình là người đi vào đầu tiên.
"Cùng đi vào! Tu Thần và Kinh Như Tuyết đều có thực lực mạnh, lại thêm một Thiên Cương nữa. Nếu kéo dài quá lâu chắc chắn sẽ sinh ra bất trắc, đến lúc đó mọi việc đều thành công cốc!" Phạt Ngô lạnh giojgn quát.
Qua Thiên bật cười ha hả: "Ngươi nói đúng, cùng lên đi."
Nói thì nói thế, nhưng không ai có dáng vẻ như sắp ra tay cả.
Vẻ mặt Phạt Ngô càng ngày càng khó coi, con ngươi sâu thẳm lập lòe sát ý.
Qua Thiên cũng không sợ Phạt Ngô, nhưng sau khi ba người Tịch Vô thì cảm nhận được sát ý của Phạt Ngô, da dầu lập tức tê dại, lạnh dọc sống lưng. Thế nhưng nghĩ rằng có Qua Thiên đứng về phía mình, nên ba người vẫn bất chấp nhìn chằm chằm vào Phạt Ngô.
"Đại nhân, bọn họ đang làm gì vậy?"
Thiên Cương trong Thiên giới tỏ vẻ hoang mang.
Đại trận cấm chế bản nguyên đã bị phá vỡ, Thiên Cương cũng có thể cảm nhận được tình huống ở bên ngoài Thiên giới bây giờ.
Năm khí tức vô cùng hùng mạnh đang lơ lửng bên ngoài kia, nhưng lại chần chừ không hành động.
Đại trận cấm chế bản nguyên đã bị phá giải, hơn nữa tốc độ lúc tiến công càng lúc càng nhanh, chứng tỏ là bọn họ đều sốt ruột. Thế mà giờ phá giải được lại không thấy ai đi vào? Đây là chiêu bài gì vậy?
Nghĩ tới đây, Thiên Cương bỗng nhớ lại lời Tu Thần vừa nói, họ không dám đánh xuống.
Trong lúc nhất thời, sự kính nể mà Thiên Cương dành cho Tu Thần đã đến mức khó diễn tả thành lời, mọi việc đều được hắn dự đoán đúng cả.
"Ai xuống trước thì người ấy chết tước." Tu Thần nở nụ cười chờ mong.
Thiên giới bây giờ đã hoàn toàn nằm trong Lĩnh Vực Vô Địch của hắn, bất kể ai trong đám người Phạt Ngô xuống đây, hắn có thể giết chết trong nháy mắt!
Đồng thời Tu Thần cũng biết tính cách của đám chúa tể này, bọn họ vô cùng thận trọng, và cũng rất kiêng kỵ mình, chỉ muốn đứng nhìn những người khác ra tay với hắn trước.
Việc đi dò mìn, đương nhiên là để người khác đi dò mới được.
Người đầu tiên đánh vào, đương nhiên là Tu Thần muốn diệt luôn, nhưng người phía sau thấy thế sẽ không tiến vào nữa.
Nếu không giết ngay, đợi đến khi năm đại chúa tể cùng lao vào đối phó với mình, Tu Thần lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ rằng sẽ tốn công vô ích, không giết được một người nào.
Cho nên ai tiến vào đầu tiên thì hắn sẽ giết ngay người đó!
Nếu người đầu tiên bị giết chết mà những người khác vẫn đi vào tiếp thì đương nhiên là tốt nhất, một lần làm thịt tất cả các chúa tể, mấy chúa tể còn lại thì không khó khăn mấy. Chủ yếu nhất vẫn là Phạt Ngô và Qua Thiên!
Tu Thần hi vọng một trong hai người này sẽ là người đầu tiên bước vào Thiên giới.
Đáng tiếc Tu Thần đã phải thất vọng rồi, đáp người kia không hề lập tức đi vào đối phó với mình, mà lại bắt đầu cãi cọ nhau.
Tu Thần thở dài một tiếng, hắn biết sau khi Thiên Nguyên Tử và Bắc Lý cảm nhận được đám người Phạt Ngô tấn công đại trận cấm chế bản nguyên Thiên giới, chắc chắn sẽ ra tay với một trong năm Nguyên giới của năm chúa tể này.
Hai nhóm người đều muốn đánh nhanh thắng nhanh!
Nhưng giờ họ lại do dự, nếu Thiên Nguyên Tử bên kia ra tay thì sẽ không có chúa tể nào đánh vào Thiên giới nữa, họ sẽ lập tức quay về bảo vệ Nguyên giới của mình.
"Đại nhân, sao lại thất bại rồi? Họ thất bại à?" Thiên Cương bất an hỏi.
Lão hoàn toàn không nắm được tình hình. Dựa theo suy nghĩ của lão, đại trận cấm chế bản nguyên vừa bị phá vỡ thì năm đại chúa tể chắc chắn sẽ đánh xuống, dùng đao sắc chặt đay rối, vừa an toàn vừa năng suất.
Giờ sao lại thất bại?"
"Họ sắp chạy rồi." Tu Thần nói.
"Chạy?"
Nghe Tu Thần nói vậy, Thiên Cương trợn tròn hai mắt, lão không sao nghĩ ra nổi lý do.
Tu Thần ngồi trên ghế, rót cho mình một chén trà, chậm rãi uống.
Nhìn tình hình này, kế hoạch lý tưởng nhất đã thất bại, vậy thì chỉ đành tiến hành theo kế hoạch cũ thôi.
"Các ngươi đang trêu ngươi ta đúng không? Hiện giờ đại trận cấm chế bản nguyên đã bị phá vỡ, các ngươi lại không một ai dám tiến lên?" Phạt Ngô giận đến mức muốn xé nát người khác.
Lão ta không thể nào ngờ được bốn lão già này cũng có tâm tư sâu xa như mình.
"Đã nói là cùng tiến lên rồi, cùng lúc giết tất cả những người ở bên trong Thiên giới. Nếu từng người tiến lên, ta sợ sẽ gặp nguy hiểm." Qua Thiên cười lạnh nói.
"Không ổn!"
Phạt Ngô vừa định lên tiếng, Thiên Mưu bỗng biến sắc kêu lên một tiếng.
Những người khác đều nhìn về phía Thiên Mưu.
"Sao vậy?" Qua Thiên nhíu mày.
Sắc mặt Phạt Ngô lập tức xấu đi. Lão ta cũng đoán được chắc chắn Bắc Lý sẽ liên thủ với người đứng đằng sau để ra tay với Vẫn Sinh giới của Thiên Mưu.
Ngay từ đầu lão ta đã biết vậy, hơn nữa lão còn đoan chắc đối tượng mà Bắc Lý nhắm đến là một trong ba Nguyên giới của của Thiên Mưu, Tịch Vô và Hằng Khô. Nguyên giới của lão ta và Qua Thiên sẽ không bị tấn công.
Lão ta muốn nhân dịp đối phương còn chưa ra tay sẽ chiếm lấy Thiên giới. Nhưng bây giờ thì muộn rồi, đối phương đã bắt đầu tấn công, Thiên Mưu chắc chắn sẽ quay về.
"Có người tấn công Vẫn Sinh giới của ta! Chắc chắn là một trong hai người Bắc Lý hoặc Trường Hà! Lão tử không chiếm Thiên giới nữa!" Thiên Mưu gào lên một câu, sau đó xoay người chạy về phía Vẫn Sinh giới của mình.
Những người khác liếc nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi đi theo, chỉ để lại một mình Phạt Ngô.
"Xem ra kế hoạch của ngươi cũng thất bại rồi."
Trong lúc Phạt Ngô đang tức nổ đom đóm mắt, giọng nói của Tu Thần chợt truyền vào tai lão.