Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 656: Phản bội Cửu Nguyên Giới Thiên ta, không giữ lại được!

Chương 656: Phản bội Cửu Nguyên Giới Thiên ta, không giữ lại được!




"Ngươi nói Thiên Nguyên Tử mới thực sự là người mở đường cho tích điểm?"

Qua Thiên nhìn Bắc Lý với vẻ mặt khoa trương, những người khác cũng tỏ vẻ kỳ quặc.

"Đúng vậy! Lão ta mới là người mở đường cho tích điểm! Tu Thần chỉ là con cờ lão ta đẩy ra để lừa gạt tất cả mọi người mà thôi!" Bắc Lý nghiêm túc gật đầu đáp.

Thực ra lão ta chỉ đang khoác lác mà thôi, hơn nữa bản thân lão ta cũng biết Thiên Nguyên Tử không có khả năng là người mở đường cho tích điểm, ngược lại Tu Thần kia mới là người không thoát được liên quan.

Nhưng vì mạng sống của mình, Bắc Lý chỉ đành tung ra tin càng chấn động càng tốt.

"Ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin lời ngươi nói ư?" Ánh mắt Thiên Mưu lóe lên sát khí.

Bây giờ lão ta vô cùng căm hận Bắc Lý, chỉ hận không thể giết ngay lập tức.

Những Nguyên giới khác ngươi lại không đánh, mà cứ đánh Nguyên giới của ta? Hay là cho rằng Thiên Mưu ta dễ ức hiếp?

"Đến cục diện hiện giờ, ngươi cho rằng ta còn cần phải nói dối sao?" Bắc Lý trầm giọng quát lên.

Qua Thiên bật cười, nhìn Bắc Lý với vẻ hài hước: "Đủ rồi, đừng khoác lác nữa. Bây giờ ngươi chỉ là một tên tù nhân mà thôi. Xem ra ngọn đèn lưu ly này có thể phá vỡ được. Ngươi tự mình phá hay để chúng ta ra tay đây?"

Câu này của Qua Thiên đâm thẳng vào lòng Bắc Lý.

Nói một đống chuyện giật gân ban đầu chẳng lẽ lại hoàn toàn không có tác dụng gì?

"Qua Thiên, ngươi thực sự muốn đối phó với ta ư? Hiện giờ Cửu Nguyên Giới Thiên đang bị Giới Ngoại Thiên xâm lấn, lại còn có chúa tể chí tôn. Các chúa tể còn lại chúng ta phải liên hiệp lại đối chọi với kẻ thù chung, chứ không phải là tự giết lẫn nhau!" Bắc Lý giận dữ nói.

Qua Thiên cười to: "Ngươi cũng biết bắn tiếng đe dọa đấy. Một Thiên Nguyên Tử mà bị ngươi nói thành trùm cuối sau màn, còn là người mở đường thực sự cho tích điểm. Sao ngươi không nói thực ra Tu Thần chính là tích điểm? Tại sao không nói thực ra Phù Tiên Tử đang ở sau lưng bày ra mọi chuyện đi? Bắc Lý, trong lòng người hẳn là rõ, đại nạn của ngươi sắp đên rồi!"

Câu cuối cùng của Qua Thiên khiến sắc mặt Bắc Lý tái đi, ánh mắt tối lại.

"Giết lão đi." Phạt Ngô nói bằng giọng lạnh lùng.

Bắc Lý nheo mắt, vội vàng nói: "Phạt Ngô! Những gì ta nói đều là sự thật!"

Phạt Ngô liếc nhìn Bắc Lý, đáp: "Qua Thiên nói không sai, bất kể bây giờ ngươi nói gì, thì hôm nay đại nạn cũng sẽ giáng xuống đầu ngươi. Ngươi có biết vì sao ngươi bị nhốt ở đây không?"

"Vì... vì sao?" Bắc Lý run rẩy toàn thân trông bộ dạng như già thêm mấy tuổi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Từ ánh mắt Phạt Ngô, lão ta nhìn ra được sự nghiêm túc!

Kiếp nạn hôm nay của mình quả thực khó mà tránh được!

Đám người Qua Thiên và Tịch Vô đều nhìn về phía Phạt Ngô, họ cũng muốn biết vì sao Bắc Lý bỗng dưng bị bán đứng.

"Từ khi ngươi mở Cửu Giới lệnh thì đã tạo ra thế cục hiện giờ. Ai bảo ngươi mở Cửu Giới lệnh?" Phạt Ngô cười nhạt hỏi.

Bắc Lý ngây người, sau đó run rẩy.

Là Thiên Nguyên Tử!

Chính Thiên Nguyên Tử là người đã bảo lão ta mở Cửu Lệnh giới nói chuyện của Thiên giới cho các chúa tể khác biết.

Đó cũng chính là lý do khiến các chúa tể khác tiến đánh Thiên giới, còn mình ở lại với Thiên Nguyên Tử đi chiếm Vẫn Sinh giới!

"Có phải bỗng nhiên nghĩ thông suốt rồi không?" Phạt Ngô hỏi.

Bắc Lý lảo đảo, như người mất hồn.

"Từ khi ngươi mở Cửu Giới lệnh là đã bắt đầu bày ra cái bẫy này, một cái bẫy nhằm vào tất cả chúa tể chúng ta. Ngay cả sự xuất hiện của Kinh Như Tuyết cũng thế, tất cả là để dẫn đến cục diện hôm nay. Chúng ta đi tấn công Thiên giới, ngươi và người nọ đánh Vẫn Sinh giới, sau đó hắn nhốt ngươi ở đây để chờ chế, còn hắn quay về chiếm Bắc Lý giới của ngươi. Bắc Lý ơi là Bắc Lý, vì sao ngươi lại muốn phản bội Cửu Nguyên Giới Thiên ta chứ?" Phạt Ngô lắc đầu.

"Ngươi nói cái gì? Mục tiêu thực sự của lão là Bắc Lý giới của ta ư?" Bắc Lý hoảng hốt hỏi, vẻ mặt vặn vẹo không còn ra hình.

Đám người Qua Thiên cũng cau mày nhìn về phía Phạt Ngô. Nếu mọi chuyện đúng như Phạt Ngô nói thì chẳng phải tất cả các chúa tể đều đang bị đùa giỡn ư?

Chúa tể của Cửu Nguyên Giới Thiên lại bị người ta trêu chọc như khỉ?

Phạt Ngô hừ lạnh một tiếng, đáp: "Đến giờ ngươi vẫn còn không nhìn rõ cục diện này à? Muốn dựa vào Giới Ngoại Thiên để thu được sức mạnh to lớn hơn?"

"Không thể nào! Không thể nào! Ta đã làm cho bọn họ nhiều việc như vậy, vì sao bọn họ lại muốn cướp Nguyên giới của ta trước? Muốn cướp thì cũng phải cướp Nguyên giới của các ngươi chứ?" Bắc Lý điên cuồng lắc đầu, không muốn tin vào sự thực này.

Lão ta cảm thấy mình chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là có thể nhận được sự tín nhiệm của giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên. Đến lúc đó lão ta hoàn toàn tin rằng mình có thể thay thế vị trí chúa tể chí tôn của Thiên Nguyên Tử!

Một chúa tể của Nguyên giới đã có căn cơ vững vàng ở Cửu Nguyên Giới Thiên đến mức nào chứ?

Còn Thiên Nguyên Tử chỉ là một tên mới nổi dậy mà thôi, dựa vào cái gì mà giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên lại chọn lão mà vứt bỏ mình?

Bắc Lý cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có đạo lý.

"Cho nên, từ trước đến nay, người hợp tác với ngươi là Thiên Nguyên Tử đúng không?" Phạt Ngô lạnh giọng hỏi.

Đợi đến khi Bắc Lý hoàn toàn sụp đổ, Phạt Ngô mới hỏi ra câu hỏi quan trọng nhất.

Bắc Lý ngẩng phắt đầu, nhìn Phạt Ngô với vẻ điên cuồng: "Ta vừa nói là Thiên Nguyên Tử rồi, sao các ngươi còn không tin ta? Vì sao lại không tin? Ta với lão đến đây chính là để cướp Vẫn Sinh giới, nhưng lão ta lại ám hại ta! Nhốt ta ở chỗ này chờ các ngươi đến! Phạt Ngô, ta biết mình sai rồi, ta không nên phản bội Cửu Nguyên Giới Thiên. Ta đồng ý đi cùng các ngươi thảo phạt Thiên Nguyên Tử!"

Nghe Bắc Lý nói câu này, ánh mắt Phạt Ngô lóe lên tia độc ác.

Đám người Qua Thiên cũng để lộ nét mặt xấu xí.

Lúc trước bọn họ quả thực không tin lời Bắc Lý nói, nhưng hiện giờ ai cũng thấy tinh thần của Bắc Lý sụp đổ thật rồi, nội tâm lão ta đã tan nát, những lời mà lão ta nói ra vào thời điểm này đều là sự thật cả.

"Giờ làm thế nào?" Qua Thiên nhìn Phạt Ngô hỏi.

Phạt Ngô nhìn thoáng qua Bắc Lý: "Giết đi, người này đã phản bội Cửu Nguyên Giới Thiên ta, không giữ được nữa!"

Bọn họ vẫn luôn muốn giết các chúa tể khác, nhưng khi thời khắc ấy thực sự đến, ai nấy đều hơi hoảng hốt.

"Thật sự phải giết à?" Tịch Vô nhỏ giọng hỏi.

"Thế nào? Không muốn?" Phạt Ngô lạnh mắt nhìn sang Tịch Vô.

Tịch Vô tái mét mặt, không dám lên tiếng nữa.

Vừa rồi bọn họ ỷ vào Qua Thiên nên bỏ ngoài tai lời của Phạt Ngô, trong lòng cũng biết bây giờ Phạt Ngô đang rất giận mình.

Sắc mặt Qua Thiên cũng không ngừng biến hóa, cuối cùng nghiến răng nói: "Ngươi nói không sai, dù sao lão cũng là một chúa tể, hiện giờ đã không đồng lòng với chúng ta, giết đi!"

"Ta tán thành!" Đôi mắt Thiên Mưu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Lão ta không lo lắng nhiều như vậy, từ khi biết Bắc Lý định đánh Nguyên giới của mình thì lão ta đã muốn giết chết Bắc Lý rồi.

"Ngươi thì sao?" Phạt Ngô nhìn Hằng Khô.

Hằng Khô nhìn thoáng qua Bắc Lý đứng bên bờ sụp đổ, đang luôn miệng xin tha mạng, thở dài một tiếng, gật đầu nói: "Đồng ý."

"Được! Vậy thì tốc chiến tốc thắng! Nhanh chóng tiêu diệt Bắc Lý, sau đó lập tức chạy tới Bắc Lý giới! Quyết không cho Thiên Nguyên Tử chiếm được Bắc Lý giới!"

Phạt Ngô gật đầu, nét mặt vô cùng nghiêm túc thận trọng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch