Kinh Như Tuyết ngây người, nàng không hiểu ý Tu Thần lắm. Chẳng phải vừa nói Thiên Nguyên Tử là sư phụ hắn à? Vì sao một giây tiếp theo đã bảo mình đi theo đánh sư công rồi?
"Thầy..." Kinh Như Tuyết nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Nghe không hiểu à? Đi theo bọn họ đánh sư công ngươi đi, đánh càng hăng càng tốt. Tốt nhất là có thể đánh chết luôn sư công của ngươi." Tu Thần nói.
Kinh Như Tuyết: "..."
"Vâng, đồ nhi đã hiểu!" Kinh Như Tuyết chắp tay cúi người.
Tuy nàng chẳng hiểu gì, nhưng luôn phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của Tu Thần.
Đám người Phạt Ngô cũng nhìn nhau. Từ bao giờ mà Tu Thần trở nên có lý trí dễ nói chuyện như thế?
Trong lúc nhất thời, mọi người có phần không quen, cứ cảm thấy tên này lại đang ủ mưu gì đó.
"Tiếp tục đi, chờ đợi làm gì? Đợi Thiên Nguyên Tử luyện hóa hoàn toàn ý chí bản nguyên của Bắc Lý giới à? Lúc ấy thì thực sự hết cơ hội đó." Tu Thần nhắc nhở.
"Sao ngươi không cho bản thể của mình đến?" Qua Thiên nhíu mày hỏi.
Tu Thần đang xuất hiện trước mặt bọn họ chỉ là hóa thân, bản thể vô cùng thâm hiểm của hắn lại không tới đây. Một hóa thân đến đây nói nhăng nói cuội khiến trong lòng mọi người vô cùng bất an.
Tu Thần cười nói: "Các ngươi coi ta là đồ ngu à? Bản thể của ta tới đây, nhỡ đâu các ngươi không đối phó với Thiên Nguyên Tử nữa mà đối phó với ta thì sao? Đồ đệ của ta cũng có tu vi chúa tể, không kém các ngươi là bao. Nàng ta thay mặt ta là được rồi."
Lời Tu Thần nói quả thực rất có lý, nhưng đám người Qua Thiên vẫn cảm thấy không thích hợp.
"Đánh hay không đây? Không đánh thì chúng ta đi!" Tu Thần liếc mắt hỏi.
"Được! Vậy thì cùng tiến lên! Tuyệt đối không thể để Thiên Nguyên Tử luyện hóa xong bản nguyên Nguyên giới." Phạt Ngô nghiến răng nói.
Hiện giờ cũng chẳng còn cách nào khác, thêm một chúa tể thì thêm một phần thắng.
"Vậy các ngươi tiếp tục đi, ta ở bên cạnh cổ vũ cho các ngươi." Tu Thần mỉm cười, biến ra một cái ghế, rồi ngồi xuống.
Khóe miệng mấy người Phạt Ngô co giật, vẻ mặt có chút khó coi, nhưng họ không nói gì thêm. Kinh Như Tuyết gia nhập vào bọn họ, mấy chúa tể lại lập tức liên thủ lại, tấn công điên cuồng vào Bắc Lý giới.
Trong Bắc Lý giới, Trường Hà đang trưng ra vẻ mặt hết sức khó coi.
Đương nhiên là lão ta cũng cảm nhận được sự có mặt của Tu Thần.
"Tu Thần xuất hiện rồi." Trường Hà nói.
Thiên Nguyên Tử nheo mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Đại nhân, với thực lực của ngài, có thể đánh bại tất cả bọn họ không?" Trường Hà nhìn Thiên Nguyên Tử. hỏi.
Thiên Nguyên Tử đáp: "Nắm chắc sáu phần."
"Sáu phần thôi sao?" Trường Hà lẩm bẩm.
Thực ra như vậy là đủ rồi, chỉ cần không phải năm năm là được.
"Vì sao chúng ta chỉ phòng ngự mà không chủ động tấn công bọn họ?" Trường Hà hỏi.
Ngay từ lúc đầu hình như Thiên Nguyên Tử không hề có ý khai chiến toàn diện với các chúa tể khác, cục diện phòng ngự thế này khiến trong lòng Trường Hà rất lo lắng khó chịu.
Chuyện đã đến nước này, phòng ngự có tác dụng không? Bọn họ chắc chắn sẽ không đứng im nhìn Thiên Nguyên Tử luyện hóa xong bản nguyên Nguyên giới của Bắc Lý giới.
"Ta đang nghĩ chiêu này của Tu Thần rốt cuộc là có ý gì. Hắn muốn chiếm Bắc Lý giới, nhưng nhìn từ tình hình hiện giờ, hắn làm thế nào để chiếm được Bắc Lý giới đây?" Thiên Nguyên Tử hơi sầu lo.
Lão chẳng sợ ai, cũng chẳng cần dè chừng ai, chỉ lo tên đồ đệ kiếm chuyện mà thôi.
Biểu hiện lúc này của Tu Thần thật sự quá kỳ quặc, Thiên Nguyên Tử cho rằng Tu Thần sẽ xuất hiện vào lúc mình phá vỡ thành lũy của Bắc Lý giới, nhưng hắn lại không làm thế.
Mãi đến khi mình chiếm được Bắc Lý giới vẫn không hề có hành động ngăn cản nào.
Rốt cuộc Tu Thần muốn làm gì?
Chẳng lẽ cảm thấy bản thân không còn hi vọng chiếm được Bắc Lý giới nên muốn từ bỏ?
Nhưng vì sao hắn lại cho Kinh Như Tuyết ra mặt ngăn cản? Hơn nữa Kinh Như Tuyết rõ ràng cũng nghe theo mệnh lệnh của Tu Thần đi theo các chúa tể khác cùng nhau tấn công Bắc Lý giới.
"Bây giờ ngài đã chiếm được Bắc Lý giới, bản nguyên Bắc Lý giới đã bị ngài phong ấn áp chế, trở thành chúa tể Bắc Lý giới chủ là vấn đề thời gian. Có lẽ là Tu Thần cảm thấy hết hi vọng, cho nên không có ý định ngăn cản nữa?" Trường Hà nói không chắc chắn lắm.
Lão ta biết những gì mà Thiên Nguyên Tử lo lắng không phải là không có lý, từ trước tới nay Tu Thần luôn là cây gậy chọc phân, ở đâu loạn thì hắn đến khuấy ở đó.
Hành động của hắn lần này quả thực là có gì đó không thích hợp.
"Lúc trước Tu Thần từng nói, tiếp theo sẽ chiếm Bắc Lý giới, có phải là cố ý nói như thế không?" Trường Hà lại hỏi.
Thiên Nguyên Tử sửng sốt, chợt nhìn về phía Trường Hà.
Thấy sắc mặt Thiên Nguyên Tử thay đổi, trong lòng Trường Hà giật thót, có một linh cảm vô cùng hiện ra.
"Không ổn! Mục tiêu thực sự của hắn chính là Trường Hà giới của ngươi! Giờ ta và ngươi đều bị nhốt trong Bắc Lý giới, bản thể của ngươi không thể quay về, đây chính là thời cơ tốt nhất!" Thiên Nguyên Tử vội vàng nói.
Mặt mũi Trường Hà vặn vẹo cả đi.
"Đúng rồi! Ta biết ngay thằng súc sinh này không phải là đèn cạn dầu mà! Hắn làm tất cả chỉ là để nhắm vào Trường Hà giới của ta!" Trường Hà thở hổn hển nói.
"Đại nhân, bây giờ có thể đưa ta ra ngoài không? Ta nhất định phải chạy về Trường Hà giới, bằng không thì sợ rằng mọi việc đều sẽ giống như Tu Thần nói!" Trường Hà lo lắng hỏi.
Nếu giúp Thiên Nguyên Tử chiếm được Bắc Lý giới, mà mình lại làm mất Trường Hà giới, thì lão ta bị thiệt hại quá lớn!
Thiên Nguyên Tử nhíu chặt mày, lúc này lão đã cơ bản xác định được âm mưu của Tu Thần.
Hắn sắp xếp mọi thứ, rốt cuộc đều là để nhắm vào Trường Hà giới!
Muốn chiếm được Bắc Lý giới cái chó gì, rõ ràng là chém gió lừa người! Ngay từ đầu mục tiêu của Tu Thần đã là Bắc Lý giới!
"Đưa ngươi ra ngoài thì sợ là không được. Hiện giờ tất cả các chúa tể đều đang ở bên ngoài, chỉ cần mở Nguyên giới ra là bọn họ sẽ biết được." Thiên Nguyên Tử trầm giọng nói.
Lần này lão đang tự nhốt mình lại.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Trường Hà sốt ruột đến điên rồi.
"Giờ chỉ còn hai con đường để chọn." Thiên Nguyên Tử nói.
"Đường gì?" Trường Hà vội hỏi.
"Một là ta và ngươi cùng xông ra, đấu một trận tử chiến với đám chúa tể kia, tiêu diệt tất cả!"
Trường Hà há hốc mồm, không nói nên lời.
Làm thế mà được sao?
Giết chết toàn bộ chúa tể?
Cho dù có giết chết, thì cũng không thể làm trong chớp mắt được! Hiện giờ kéo dài thêm một phút thì Trường Hà giới của lão ta nguy hiểm thêm một phút.
"Thứ hai là nói kế hoạch của Tu Thần cho những chúa tể khác biết, để bọn họ ngừng tấn công Bắc Lý giới."
"Không được! Nếu nói ra thì chắc chắn bọn họ sẽ đi chiếm Trường Hà giới của ta! Hơn nữa chúa tể chí tôn đã xuất hiện, đám người Phạt Ngô chưa chắc đã quan tâm đến việc Trường Hà giới có bị Tu Thần cướp mất hay không. Bọn họ muốn nhân cơ hội Kinh Như Tuyết đang ở đây để tiêu diệt ngươi!" Trường Hà lắc đầu.
Chẳng lẽ bây giờ đám người Phạt Ngô còn để ý đến những chuyện khác sao?
Chưa diệt trừ được Thiên Nguyên Tử, thì cuộc sống của họ không có một ngày nào bình yên!
Vừa hay Kinh Như Tuyết đang ở đây, thêm chúa tể cũng thêm một phần sức mạnh!
Thiên Nguyên Tử thở dài một tiếng: "Vậy thì hết cách rồi, Tu Thần đã gài bẫy chết chúng ta, Trường Hà giới của ngươi mất là cái chắc rồi."
Cả người Trường Hà run lên, lão ta hoảng hốt nhìn Thiên Nguyên Tử, lắc đầu nói: "Không được! Ta không chịu để mất Trường Hà giới! Nhất định là còn có cách khác! Chắc chắn! Ngươi suy nghĩ đi!"