Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 661: Mấy người hợp lực lại, còn sợ bọn họ hay sao?

Chương 661: Mấy người hợp lực lại, còn sợ bọn họ hay sao?




"Ý ta đã quyết, bỏ lại Trường Hà giới, giữ Bắc Lý giới!" Thiên Nguyên Tử lạnh giọng nói.

Lão không muốn thừa lời với Trường Hà, hiện giờ bản nguyên Nguyên giới của Bắc Lý giới còn chưa thừa nhận Thiên Nguyên Tử, lão phải lập tức luyện hóa nó để khống chế hoàn toàn Bắc Lý giới.

Bên ngoài đang có bảy vị chúa tể tấn công, hơn nữa tên Tu Thần gian xảo xấu xa đang gây ra áp lực rất lớn cho Thiên Nguyên Tử.

Ngay từ đầu Thiên Nguyên Tử không cứng rắn cướp lấy Nguyên giới, chủ yếu là vì chúa tể đang tọa trấn trong Nguyên giới, nếu chúa tể chí tôn xuất hiện thì sẽ lập tức cảm nhận được, sau đó mở ra đại trận cấm chế bản nguyên, đến lúc đó sẽ mất rất nhiều thời gian, các chúa tể khác cũng kịp thời đến đây viện trợ.

Một khi lão bại lộ thân phận, thì các chúa tể Nguyên giới chắc chắn sẽ liên thủ.

Một đấu bảy Thiên Nguyên Tử không sợ, nhưng điều đó không chứng tỏ rằng lão có thể thắng được.

Chúa tể chí tôn đúng là sự tồn tại lợi hại chỉ sau tích điểm, nhưng sự chênh lệch thì cũng vô cùng to lớn.

Huống hồ bây giờ còn xuất hiện một Tu Thần, Thiên Nguyên Tử càng không thể nơi lỏng cảnh giác. Bố cục hiện giờ đã bị Tu Thần tính toán triệt để, lão phải ổn định Bắc Lý giới rồi bàn bạc kỹ càng hơn.

Chỉ cần luyện hóa xong bản nguyên Nguyên giới của Bắc Lý giới, thì các chúa tể khác không còn cách nào chiếm lại Bắc Lý giới nữa, chỉ đành trơ mắt đứng nhìn sự sắp đặt của lão.

Cho nên việc để mất Trường Hà giới đối với Thiên Nguyên Tử lúc này chính là cục diện đã định, bất kể Trường Hà nói thế nào cũng đều vô dụng.

"Không được! Dựa vào cái gì mà ngươi chiếm được Bắc Lý giới còn ta phải từ bỏ Trường Hà giới? Khác nào ta giao một Nguyên giới cho ngươi đâu? Lúc trước giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên cũng đã nói, ngươi tuyệt đối không được ra tay với Nguyên giới của ta! Thiên Nguyên Tử, bây giờ ngươi muốn làm trái lời giới chủ Nhị Nguyên Giới Thiên phải không?" Trường Hà nhìn Thiên Nguyên Tử bằng ánh mắt oán hận, cả người run lên vì giận dữ.

Thiên Nguyên Tử chợt quay sang nhìn Trường Hà, ánh mắt lóe lên sát khí.

Trường Hà lập tức cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, thần nguyên cũng bị đóng băng lại, linh hồn hãi hùng, thiếu chút nữa không đứng vững nổi mà ngã nhào xuống đất.

"Ngươi không được làm thế... Ngươi không được làm thế..." Trường Hà lầm bầm, dường như đã đánh mất cả linh hồn.

Lão ta vốn chỉ muốn trợ giúp Thiên Nguyên Tử cướp lấy Bắc Lý giới, nào ngờ kết quả lại làm mất Nguyên giới của mình.

Đây không phải là kết cục mà lão ta muốn nhìn thấy.

Nhưng khi đối diện với Thiên Nguyên Tử, trong lòng lại không có chút sức phản kháng nào.

Trường Hà biết rằng Thiên Nguyên Tử muốn giết một chúa tể là việc dễ như trở bàn tay.

""Sau này ta sẽ giúp ngươi đoạt lấy một Nguyên giới khác. Hiện giờ phải lấy đại cục làm trọng, ta phải luyện hóa toàn bộ bản nguyên của Bắc Lý giới. Ngươi canh chừng cho ta!" Thiên Nguyên Tử bỏ lại một câu, sau đó ngồi xếp bằng nhắm mắt lại.

Trường Hà nhìn Thiên Nguyên Tử, vẻ mặt thay đổi liên tục, hận thù trong mắt càng thêm nồng đậm, nhưng cuối cùng cũng không dám làm bất cứ chuyện nào khác, chỉ có thể uất hận nghiên răng nhìn lên bầu trời.

Bên ngoài Bắc Lý giới, bảy người Phạt Ngô và Kinh Như Tuyết vẫn đang không ngừng tấn công Bắc Lý giới, nhưng hiệu quả có vẻ không lớn lắm.

Đột nhiên, Phạt Ngô ngừng tay. Những người khác thấy Phạt Ngô dừng lại cũng dừng lại theo, nhìn về phía lão ta.

"Sao vậy? Từ bỏ?" Qua Thiên cau mày nói.

Đây chính là thời cơ tốt nhất để bọn họ tiến đánh Bắc Lý giới, đợi đến khi Thiên Nguyên Tử hoàn toàn nắm Bắc Lý giới tỏng tay, thì bọn họ sẽ không thể công phá được nữa.

"Tu Thần đã cướp Trường Hà giới rồi!" Sắc mặt Phạt Ngô vô cùng khó coi.

Lão ta cảm nhận được Trường Hà giới đang dao động.

Đám người Qua Thiên nghe Phạt Ngô nói, chợt biến sắc, sau đó cũng cảm nhận được.

"Hay cho chiêu giương đông kích tây!" Qua Thiên nhìn về phía Kinh Như Tuyết, sầm mặt lại.

Kinh Như Tuyết nheo mắt, bây giờ nàng mới biết được mục đích thực sự của thầy mình, trên mặt nỏ nụ cười khen ngợi: "Thầy quả nhiên là lợi hại."

"Chúng ta còn đứng ngây ra đây làm gì? Mau chạy tới Trường Hà giới đi! Thiên Nguyên Tử chiếm lấy Bắc Lý giới của ta rồi, thì chúng ta chiếm lại Trường Hà giới, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?" Ánh mắt Bắc Lý sáng rực lên.

Thiên Mưu cười lạnh nói: "Sao cơ? Ngươi còn muốn đi cướp Trường Hà giới, trao đổi Nguyên giới với bọn họ à? Sau đó ngươi chẳng tổn thất gì cả?"

Bắc Lý chợt run lên, trong nháy mắt không nói nên lời.

Lúc này lão ta không có tư cách gì để ra điều kiện với đám chúa tể này, bọn họ không giết đã là ban ơn cho lão ta rồi, lại còn muốn chiếm Trương Huyền giới?

Mấy vị chúa tể khác cười lạnh, nhìn Bắc Lý với vẻ mặt hài hước.

"Giờ chúng ta đối diện với hai sự lựa chọn, thứ nhất là để Thiên Nguyên Tử luyện hóa xong bản nguyên Bắc Lý giới, sau đó chiếm lấy toàn bộ Bắc Lý giới, sau này chúng ta muốn đối phó với lão ta là việc không thể, lão ta sẽ quay lại đánh bại từng người một!"

"Thứ hai chính là chúng ta tiếp tục đánh Bắc Lý giới, ngăn cản Thiên Nguyên Tử chiếm được Bắc Lý giới, Như vậy thì đành để Tu Thần chiếm mất Trường Hà giới. Các ngươi chọn cái nào?"

Phạt Ngô nhìn mọi người, lạnh giọng hỏi.

Đây chính là lựa chọn khó khăn nhất.

"Tu Thần chiếm Trường Hà giới, thì chúng ta chưa chắc đã chết, nhưng nếu Thiên Nguyên Tử có được Nguyên giới của riêng mình để che chở, thì sau này chắc chắn lão ta sẽ tiêu diệt tất cả các chúa tể. Vậy thì còn sự lựa chọn khác sao?" Qua Thiên cười lạnh nói.

Tịch Vô cùng gật đầu: "Chính xác, chúa tể chí tôn chính là mối nguy hại lớn nhất. Nếu bây giờ chúng ta khai chiến với Tu Thần, thì chắc chắn là sẽ tạo ra một cường địch, chẳng thà cho hắn một ân huệ, tặng Trường Hà giới cho hắn."

Lúc Tịch Vô nói, ánh mắt hơi liếc qua Kinh Như Tuyết ở bên cạnh.

"Xằng bậy! Tu Thần là người thế nào chẳng lẽ trong lòng các ngươi không rõ hay sao? Hắn còn gian xảo thâm hiểm, khó đối phó hơn cả Thiên Nguyên Tử! Lần này rõ ràng cả Thiên Nguyên Tử và Trường Hà đều bị hắn mưu hại! Các ngươi còn muốn dựa hơi Tu Thần? Tên kia là kẻ ăn thịt người không thèm nhả xương đâu!" Bắc Lý hét lên.

"Đúng vậy, Tu Thần cũng không phải là đèn cạn dầu. Ta sợ đến lúc đó chúng ta sẽ gặp địch cả hai đầu." Hằng Khô lại tán thành ý của Bắc Lý.

Kinh Như Tuyết cười lạnh một tiếng, nói: "Các ngươi nghĩ rằng có ta ở đây, các ngươi có thể dễ dàng chạy tới Trường Hà giới sao? Đợi các ngươi đánh bại ta, thì thầy ta cũng đã chiếm được Trường Hà giới rồi. Đến lúc đó các ngươi không những kết thù với Thiên Nguyên Tử, mà còn là kẻ tử địch của thầy ta. Kết cục thế nào, chẳng lẽ các ngươi lại không rõ?"

Lời Kinh Như Tuyết nói hệt như một lưỡi dao cắm phập vào tim đám chúa tể.

Bọn họ muốn đi khỏi đây, thì phải bước qua xác Kinh Như Tuyết, nhưng nếu vậy thì sẽ tạo thành cục diện không chết không ngừng với Tu Thần.

Một bên là Tu Thần thủ đoạn quỷ dị, một bên là Thiên Nguyên Tử chúa tể chí tôn, nếu trở mặt thì áp lực của bọn họ sẽ rất lớn.

"Đừng nghe nàng ta dọa dẫm! Mấy người chúng ta hợp lực lại, chẳng lẽ còn sợ bọn họ hay sao?"

"Câm miệng!" Phạt Ngô gầm lên một tiếng.

Bắc Lý run bắn người, không dám lên tiếng nữa.

"Nói với thầy ngươi một tiếng, lần này chúng ta nhường. Sau này chúng ta chắc chắn sẽ đấu một trận với hắn, nhưng không phải là bây giờ. Hiện tại chúng ta phải đối phó với chúa tể chí tôn Thiên Nguyên Tử này. Ta nghĩ thầy ngươi cũng không muốn nhìn thấy Thiên Nguyên Tử đánh bại từng người chúng ta đâu nhỉ? Trường Hà giới coi như là quà tặng để chúng ta và thầy ngươi liên minh." Phạt Ngô trầm giọng nói với Kinh Như Tuyết.

Kinh Như Tuyết nhếch miệng cười, đáp: "Rất thẳng thắn, ta thay thầy ta cảm tạ các vị."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch