Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 674: Tuổi nhỏ không chịu học hành, chỉ giỏi giả ngầu!

Chương 674: Tuổi nhỏ không chịu học hành, chỉ giỏi giả ngầu!




Tu Thần nhìn Bạch Vũ, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.

Sở Nguyệt bên cạnh nhíu chặt mày, tràn đầy sự cảnh giác và đề phòng đối với Bạch Vũ trước mặt.

Bây giờ Bạch Vũ cũng đã là cường giả cấp bậc chúa tể! Trở thành chúa tể ngay dưới mắt Tu Thần.

Trước đây Sở Nguyệt đã nghe Kinh Như Tuyết kể về Bạch Vũ, lúc người của miếu Thiên Thần ở chung với nhau đều sẽ kể lại những gì mình được chứng kiến, và dùng điều đó để tăng cường kiến thức cũng như kinh nghiệm cho bản thân. Chuyện Bạch Vũ, mẹ của nó và Hồ Thần đã được Kinh Như Tuyết kể lại cho mọi người trong miếu Thiên Thần nghe.

"Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi là gì?" Tu Thần hơi nhướng mày, bật cười hỏi.

Bạch Vũ nhếch miệng, để lộ ra hàm răng trắng ởn, cả người nhìn có vẻ hơi dữ tợn, con ngươi đỏ như máu tỏa ra ánh sáng đỏ yêu dị.

"Rất nhiều người đều cho rằng ngươi là người mở đường cho tích điểm, ngươi cảm thấy có đúng không?" Bạch Vũ cười khẩy hỏi.

Tu Thần trực tiếp lắc đầu phủ nhận: "Không đúng."

Vẻ mặt Bạch Vũ chợt cứng đờ.

Nó không ngờ Tu Thần lại trả lời dứt khoát như vậy.

"Người mở đường tích điểm xuất hiện chỉ là để thu hút thù hận thay tích điểm chuyển kiếp. Đám chúa tể kia đều cho rằng người mở đường cho tích điểm chỉ có một người. Thật quá ngu xuẩn, trước khi tích điểm chuyển kiếp còn chưa thực sự xuất hiện, thì người mở đường tích điểm sẽ như nấm mọc sau mưa, không ngừng ra mặt. Trong ba kiếp nạn, chỉ mới vừa bắt đầu kiếp nạn thứ nhất mà thôi. Mỗi một kiếp nạn xảy ra thì sẽ xuất hiện một nhóm người mở đường tích điểm, ngươi cảm thấy trong kiếp nạn đầu tiên này sẽ xuất hiện mấy người?" Bạch Vũ nhìn Tu Thần, hỏi bằng giọng hứng thú.

Nó dường như đang truyền dạy tri thức cho Tu Thần, giọng nói và thần thái đều vô cùng vênh váo và dữ dằn.

"Ngươi biết cũng nhiều đấy." Tu Thần nói.

Bạch Vũ bật cười ha hả, nói: "Ta còn biết nhiều hơn, ngươi có muốn nghe không?"

"Không muốn." Tu Thần nhếch miệng đáp.

Gương mặt Bạch Vũ lập tức sầm lại, ánh sáng đỏ trong đôi mắt nó chợt lóe lên.

Chỉ thấy không gian trên đỉnh dầu Tu Thần vặn vẹo, nứt toác, sau đó hai mũi nhọn màu máu từ khe nứt thò ra, đâm thẳng về phía Tu Thần.

Sở Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bóng người lóe lên.

Uỳnh!

Hai mũi nhọn kia nháy mắt nổ tung, Sở Nguyệt đáp xuống trước mặt Tu Thần.

Tu Thần không động đậy, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.

"Đồ đề này của ngươi là một người kế tục không tệ. Đáng tiếc không nhận được mảnh vỡ của phép tắc tích điểm." Bạch Vũ nhìn Sở Nguyệt, chẹp miệng nói.

Vừa dứt lời, từ trong khe nứt lại trồi ra vô số mũi nhọn, mỗi cái đều mang theo thần nguyên chi lực ăn mòn, trên trời cũng mở ra một cái lỗ lớn, vô số xiềng xích ào ào tuôn ra.

Sở Nguyệt lại lao lên nghênh đón, một ảnh ảo màu xám cao hơn trăm trượng dựng thẳng lên sau lưng nàng, rồi bổ mạnh về tứ phía.

Nhất thời, trời đất rung chuyển, năng lượng điên cuồng trào ra bốn phương tám hướng, cuồng phong gào thét cuốn tất cả mọi thứ xung quanh thành một mịn.

"Thú vị đấy."

Ánh mắt Bạch Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nó không ngờ Sở Nguyệt chỉ có tu vi nửa chúa tể mà lại đỡ được đòn tấn công của mình, mặc dù chỉ là một thủ đoạn vớ vẩn không đáng nhắc đến, nhưng khi cảnh giới của hai người không cùng cấp độ, mà Sở Nguyệt vẫn kháng cự được đã đủ chứng minh nàng rất mạnh mẽ.

Sở Nguyệt bay lơ lửng trên không trung trước mặt Tu Thần, pháp tướng ảnh ảo khổng lồ sau lưng tỏa ra khí tức vô cùng khủng khiếp, luồng khí màu đen quay tròn quanh Sở Nguyệt, một phần không ngừng rót vào trong người nàng.

"Khuyết điểm nói vài câu đã ra tay đánh người của ngươi không được ổn lắm đâu." Tu Thần mỉm cười nói.

Bạch Vũ khẽ cười một tiếng, mở bàn tay phải của mình ra, trong đó có một trái tim đang chầm chậm xoay tròn.

Trái tim này vẫn còn đang đập, thậm chí còn nghe được cả tiếng thình thịch phát ra từ nó.

Sở Nguyệt chợt biến sắc, giơ tay ôm lấy vị trí trái tim mình.

"Trái tim do thể chất của ác oán chi linh nuôi dưỡng ra, ngươi cảm thấy nó mạnh hơn bao nhiêu so với trái tim của người bình thường?" Bạch Vũ nhe răng cười, hỏi.

Sắc mặt Sở Nguyệt tái nhợt, đôi mắt lập lòe sát khí nồng đậm, đang định xông lên đánh tiếp thì bỗng toàn thân run rẩy rồi quỳ sụp xuống đất, mồ hôi lạnh túa đầy trán.

"Đừng giãy dụa nữa, ta chỉ cần bóp nhẹ một cái là ngươi sẽ chết." Bạch Vũ nhìn Sở Nguyệt, đe dọa.

Sau đó nó quay sang nhìn Tu Thần, hỏi: "Thực lực của ngươi rất quỷ dị, ngươi cảm thấy bây giờ ta và ngươi giao đấu, tỷ lệ thắng là bao nhiêu?"

Tu Thần liếc nhìn Sở Nguyệt, cười nói: "Từ đầu đến giờ, ngươi đều tỏ ra hết sức tự tin. Thực ra ta cũng nghi ngờ, ai cho ngươi niềm tự tin ấy?"

Bạch Vũ cười ha hả, mở bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay nhanh chóng có luồng khí đỏ ngưng tụ lại, cuối cùng hiện ra một trái tim.

Tu Thần sờ lên tim mình, thấy chỗ đó rỗng tuếch.

Thằng nhóc này cũng có chút năng lực!

Có thể thần không biết quỷ không hay rút trái tim của đối thủ ra khỏi cơ thể.

Đối với người tu luyện mà nói, thực ra trái tim không tính là điểm yếu lớn gì, vì thần nguyên bị hủy diệt mới có thể khiến người ta chết triệt để được.

Nhưng thủ đoạn của Bạch Vũ rất kỳ dị, sau khi rút trái tim ra, còn có thể khiến hồn phách thần nguyên gắn liền với trái tim đó. Theo lý nếu nó bóp nát trái tim đó thì đối thủ sẽ bị hủy diệt cả thần nguyên và hồn phách.

Chết thì không chết được, nhưng hoàn toàn không có sức phản kháng.

"Bây giờ ngươi cảm thấy tự tin của ta từ đâu đến?" Bạch Vũ nhếch miệng cười nham hiểm.

Sở Nguyệt nhìn thấy cảnh đó, vô cùng hãi hùng, lo lắng nhìn về phía Tu Thần.

Nhưng khi thấy trên mặt Tu Thần vẫn mang vẻ thong dong bình tĩnh như trước, thì nỗi lo lắng trong lòng nàng biến mất.

Nàng chưa từng gặp ai có thể gài bẫy hay đánh thắng trực diện thầy mình cả!

Phạt Ngô không thể, sư công Thiên Nguyên Tử không thể, thì Bạch Vũ này lại càng không!

"Được rồi, đừng giả ngầu nữa. Tuổi còn nhỏ mà không chịu khó học hành, chỉ giỏi giả ngầu. Ngươi biết chiêu này vô dụng đối với ta." Tu Thần lắc đầu nói.

Bạch Vũ bỗng bật cười sằng sặc, nhìn Tu Thần bằng ánh mắt hài hước: "Hoàn toàn chính xác, chiêu này không có tác dụng lắm với ngươi. Dù sao người có thể chiếm được ba Nguyên giới trong thời gian ngắn sao có thể bị thủ đoạn vớ vẩn này áp chế chứ?"

Nói xong, ánh mắt Bạch Vũ đảo quanh một vòng, chậm rãi nói: "Ngươi có biết ta đợi ngày này đã bao lâu rồi không?"

"Ngươi đang nói đến đại trận Tru thiên diệt hồn sao?" Tu Thần buồn cười hỏi.

Mí mắt Bạch Vũ chợt giật lên, nhìn Tu Thần bằng vẻ ác liệt: "Ngươi biết?"

Tu Thần bật cười, vung tay phải lên.

Trên người Sở Nguyệt lóe lên một vòng ánh sáng lục sau đó biến mất, đồng thời trái tim của Sở Nguyệt trong tay Bạch Vũ cũng biến mất trong nháy mắt. Mà Sở Nguyệt có thể đứng ngay dậy, hoàn toàn hồi phục như bình thường.

Thấy Tu Thần chỉ cần dùng một tay đá phá vỡ cấm pháp của mình, sắc mặt Bạch Vũ càng thêm thâm trầm.

"Ngươi biết trước đây vì sao ta muốn cứu ngươi, tiếp đó còn cho ngươi sống trong vui vẻ không?" Tu Thần hỏi.

Vẻ mặt Bạch Vũ chợt dữ tợn hẳn lên, nó lạnh giọng quát: "Chẳng lẽ ý của ngươi là, để chờ đến ngày hôm nay? Chờ đại trận tru thiên diệt hồn của ta luyện hóa ngươi?"

Tu Thần cười, một khắc sau, bóng người hắn đã xuất hiện sau lưng Bạch Vũ.

Tu Thần ghé đầu vào sát tai Bạch Vũ, chậm rãi nói: "Bởi vì thân phận người mở đường cho tích điểm là trận do ta bày ra."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch