Chương 679: Trong Chư Thiên Vạn Giới, ngoại trừ thầy ra, không ai giết được ta!
Thượng Cung Cẩn nhíu chặt mày.
Ba người Lâm Trường Dạ lại thêm nam tử yêu tộc thần bí trước mắt này, sợ rằng trận chiến tiếp theo sẽ rất gian nan.
Nhưng dù gian nan đến đâu vẫn phải đánh tiếp!
Người của miếu Thiên Thần sẽ không bao giờ lùi bước.
“Thế nào?” Lâm Trường Dạ nhìn nam tử mặc áo đỏ, tiến lên phía trước hỏi.
Nam tử áo đỏ quay đầu lại liếc nhìn Lâm Trường Dạ, bật cười ha hả nói: “Liên thủ cũng được, nhưng ta muốn một nửa trường hà giới.”
Yêu cầu này quá tham lam, không khác gì công phu sư tử ngoạm.
Lâm Trường Dạ nghĩ rằng mình sẽ trở thành vua của các chúa tể, thống trị các đại chúa tể, sau đó đánh một trận phân cao thấp với các giới chủ Nguyên Giới Thiên khác.
Cho nên hắn không thể đáp ứng yêu cầu của người này, nhưng có thể lợi dụng y.
“Có thể.” Lâm Trường Dạ gật đầu đáp.
Hắn tính giết chết Thượng Cung Cẩn trước, rồi trở tay giết người này sau.
Đối với nhân tộc mà nói, yêu tộc là giống loài thấp kém, chỉ có thể chịu sự thống trị của nhân tộc, tuyệt đối không thể để yêu tộc thống lĩnh Nguyên giới.
Nam tử áo đỏ nở nụ cười nham hiểm, tiếng cười của y có vẻ rất hứng thú, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lâm Trường Dạ. Chỉ có điều y không vạch trần mà thôi: “Không ngờ người lại đồng ý, vậy thì liên thủ.“
“Hay lắm.” Lâm Trường Dạ lớn tiếng nói.
Thượng Cung Cẩn và hai vị chúa tể khác cách đó không xa đương nhiên cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
“Đại nhân, sợ là không chống đỡ nổi.” Một chúa tể nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, yêu nhân kia có thực lực sâu không thể dò, sợ rằng ba người chúng ta không đối đầu được với bốn người bọn chúng. Liệu Tu Thần đại nhân có đến không? Có ngài ấy ở đây, đám người kia tự nhiên không thành vấn đề nữa.” Một chúa tể khác cũng nói theo.
Từ lúc hai người họ quy thuận Thượng Cung Cẩn thì chưa hề nhìn thấy Tu Thần.
Tu Thần là thần tượng của họ, vẫn luôn muốn được nhìn thấy tận mắt, đáng tiếc là sau khi phép tắc tích điểm tan vỡ, chưa thấy Tu Thần xuất hiện lần nào.
Thượng Cung Cẩn lạnh lùng nói với sắc mặt băng giá: “Lúc nên xuất hiện, thầy tự nhiên sẽ xuất hiện, nhiệm vụ của ta và các ngươi chính là tiêu diệt những kẻ phản bội!”
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đáp: “Vâng.”
Nam tử áo đỏ nhìn Thượng Cung Cẩn, nói: “Thật sự cho rằng các ngươi có thể thắng được sao? Không có ta các ngươi đã không đánh lại ba người họ, hiện giờ có thêm ta, các người chắc chắn phải chết.”
Thượng Cung Cẩn cười lạnh một tiếng nói: “Trên trời dưới đất, người có thể giết chết ta chỉ có thầy của ta! Các ngươi không làm được, các chúa tể nguyên giới khác cũng không làm được. Chư Thiên Vạn Giới, ngoại trừ thầy ra, không ai giết được ta!”
Lúc nói ra những lời này Thượng Cung Cẩn vô cùng ngạo mạn và tự tin, ánh mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo, hệt như coi bốn vị chúa tể trước mắt chỉ như kiến hôi.
“Nói chuyện thật là bá đạo! Chư Thiên Vạn Giới thật sự không có ai giết được ngươi ư? Được! Hôm nay để ta thử xem!” Nam tử áo đỏ giận dữ cười một tiếng, sau đó cả bầu trời sau lưng y biến thành màu đỏ tươi như máu, yêu khí trong nháy mắt tràn ngập khắp không gian.
Luồng không khí màu đỏ tươi bắt đầu xoáy lên cuồn cuộn, hình thành một thanh kiếm khổng lồ trước mặt nam tử áo đỏ, mang theo khí tức tang thương xa xưa và vô cùng tà ác. Sự tương phản có vẻ thần thánh tỏa ra từ thanh trường kiếm vừa ngưng tụ khiến cho tất cả mọi người có mặt đều phải nhíu mày.
Yêu nhân này quả thực hết sức quỷ lị!
“Chết đi!” Yêu nhân áo đỏ cười gằn một tiếng.
Lập tức, không gian trước mặt co rút lại, sụp xuống, thanh trường kiếm lơ lửng trên cao phát ra tiếng động ù ù, hóa thành một luồng sáng tấn công Thượng Cung Cẩn trong chớp mắt.
Sắc mặt Thượng Cung Cẩn chợt đanh lại, ngưng tụ thần nguyên chi lực vào bàn tay phải, vỗ một cái vào hư không.
Đất trời rung chuyển, luồng không khí cuồng bạo trào ra bốn phương tám hướng, những nơi đó lướt qua tất cả mọi thứ đều hóa thành bột mịn, khiến tất cả phải liên tục lùi về sau.
Yêu nhân áo đỏ cười lớn một tiếng, một khắc sau cả người thánh hóa thành huyết ảnh, lao thẳng đến Thượng Cung Cẩn Trong tích tắc.
Thượng Cung Cẩn không hề sợ hãi chút nào, lao lên nghênh đón.
“Đại nhân…” Một Thuộc hạ của Lâm Trường Dạ gọi với vẻ lo lắng.
Yêu nhân áo đỏ đã lao vào chiến đấu với ba người Thượng Cung Cẩn, nhưng nhìn thoáng qua dường như thế lực hai bên đều ngang nhau.
Một đánh ba mà không hề rơi xuống thế yếu, thực lực của yêu nhân này khiến Lâm Trường Dạ rất bất ngờ.
“Thực lực của người này thần bí kỳ dị, nếu liên thủ với hắn đối phó với Thượng Cung Cẩn hẳn là nhanh chóng bắt được nàng ta. Chỉ sợ hắn có âm mưu khác mà chúng ta không biết.” Một thuộc hạ khác cũng rầu rĩ nói.
Lúc này mấy người Lâm Trường Dạ đều chưa ra tay. Hắn nhíu chặt mày, điều mà thuộc hạ giờ nói cũng là nỗi lo lắng của ảnh.
Nhất là bây giờ nhìn thấy yêu nhân áo đỏ đang đánh nhau với ba người Thượng Cung Cẩn, trong lòng hắn càng thêm bứt rứt, đấu tranh.
Lý trí nói cho hắn biết, yêu nhân này nhất định không thể giữ lại!
Nhưng hiện giờ bọn họ không có cách nào tiêu diệt được Thượng Cung Cẩn, nếu cứ kéo dài đến khi Tu Thần xuất hiện thì họ sẽ chắc chắn rơi vào thế bất lợi, nên hợp tác với yêu nhân kia là lựa chọn sáng suốt nhất.
Đại nhân, có cần cùng lên không? Thuộc hạ thấy sắc mặt Lâm Trường Dạ không ngừng thay đổi, lại lên tiếng hỏi.
Lâm Trường Dạ sâm mắt lại, đôi mắt hiện lên vẻ hung ác, trầm giọng nói: “Lên! Tốc chiến tốc thắng, mau chóng tiêu diệt ba người Thượng Cung Cẩn! Sau đó lập tức trở tay đối phó yêu nhân kia! Yêu nhân kia không hề đơn giản, tuyệt đối không thể để hắn sống sót rời khỏi đây.”
Hai thuộc hạ liếc nhìn nhau sau đó cùng gật đầu. Phe Lâm Trường Dạ cũng gia nhập vào cuộc chiến.
Cục diện vốn đang là thế trận cân bằng, khi phe Lâm Trường Dạ vừa gia nhập, bên phía Thượng Cung Cẩn lập tức trở nên vô cùng chật vật, liên tục bị đánh lui.
Tuy rằng còn chưa đến mức lập tức bị đánh tan tác, nhưng trong lòng mọi người đều biết rằng việc Thượng Cung Cẩn thất bại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ở một chỗ nào đó trong Trường Hà giới, Tu Thần và Thiên Nguyên Tử Đang theo dõi toàn bộ cuộc chiến.
“Ghê thật, yêu lực trong cơ thể tên kia vượt quá mức bình thường.” Thiên Nguyên Tử nói, trong mắt loé lên sát khí.
Thượng Cung Cẩn là cháu gái ruột của lão, cũng là người thân duy nhất của lão trên thế gian này, ai dám bắt nạt cháu gái lão, lão sẽ tự nhiên sinh ra sát khí với kẻ đó.
Nhưng Thiên Nguyên Tử không hề ra tay, thầy người ta còn đang ở bên cạnh xem cho vui đây này, hơn nữa đây là Nguyên giới của Tu Thần, không tới lượt Thiên Nguyên Tử lão ra tay.
“Lão già, lão nói xem vì sao người của yêu tộc trời sinh đã có giới hạn tu luyện thấp hơn nhân tộc? Trong số chúa tể nguyên sinh của Chín Đại Nguyên giới, không có một ai là yêu tộc cả.” Tu Thần mỉm cười nhìn Thiên Nguyên Tử, hỏi.
Thiên Nguyên Tử chợt sửng sốt, lão không ngờ Tu Thần lại hỏi vấn đề này.
“Nghe ý của ngươi, hình như đang bất bình thay cho yêu tộc thì phải?” Lão hỏi với vẻ hứng thú.
Tu Thần bật cười, đáp:
“Không phải, chỉ là khá tò mò mà thôi.”
Thiên Nguyên Tử nhìn sâu vào Tu Thần, nói: “Để trở thành chúa tể không phải là việc dễ dàng, cách thức tu luyện của yêu tộc đã định trước là bọn họ không thể chạm đến đỉnh cao nhất của cảnh giới, có thể trở thành Thần Tôn đã là tốt lắm rồi. Nhưng…”
“Nhưng, nếu một ngày Tu Thần chúa tể, thì thực lực đó chắc chắn có thể áp đảo tất cả các chúa tể khác, đúng không?” Tu Thần cướp lời Thiên Nguyên Tử, nói.
Thiên Nguyên Tử gật đầu, nhìn về phía xa xa.
“Yêu nhân này, không đơn giản.”
Tu Thần mỉm cười nói: “Đâu chỉ không đơn giản, mà là vô cùng không đơn giản.”