Chương 680: Ý nghĩa của việc ta tồn tại! Giày vò đến chết!
Thượng Cung Cẩn và nam tử áo đỏ chiến đấu đến trời long đất lở, hai bên đều dốc toàn lực, nhưng đám người Lâm Trường Dạ lại chỉ thủ.
Bây giờ chiến trường chia làm hai khu vực. Một khu vực là Lâm Trường Dạ quyết đấu với thuộc hạ cảu Thượng Cung Cẩn, một khu vực là Thượng Cung Cẩn quyết đấu với yêu nhân áo đỏ.
So với bên phía Thượng Cung Cẩn, thì đám người Lâm Trường Dạ chiến đấu có vẻ cầm chừng, không lập tức phân thắng bại để đi giúp đỡ nam tử áo đỏ.
Hai thuộc hạ của Thượng Cung Cẩn cũng biết với tình huống hiện giờ, họ có thể cầm chân được đám người Lâm Trường Dạ đã là sự trợ giúp lớn nhất dành cho Thượng Cung Cẩn rồi, hoàn toàn không thể phân thân ra để chi viện.
"Hai người các ngươi cũng tính là chúa tể nhận được mảnh vỡ của phép tắc tích điểm, vì sao lại muốn quy tuận Thượng Cung Cẩn? Đồng ý ở dưới người ta?"
Trong lúc chiến đấu, Lâm Trường Dạ còn không quên ly gián đối thủ.
Nếu có thể khiến hai thuộc hạ này của Thượng Cung Cẩn đầu quân về phe mình, thì đó là chuyện không thể tốt hơn đối với hắn. Còn nếu không thể thuyết phục được, thì đến khi Thượng Cung Cẩn và nam tử áo đỏ lưỡng bại câu thương, bọn họ sẽ liên thủ lại tiêu diệt hai người này.
"Thượng Cung Cẩn đại nhân là đồ đệ của Tu Thần đại nhân. Mà Tu Thần đại nhân mới là người mạnh nhất chín đại Nguyên giới! Lâm Trường Dạ, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn đầu hàng! Chúa tể mới không thể nào chống lại chúa tể nguyên sinh được!" Trương Tử Sở quát lạnh.
"Tu Thần? Ha ha! Thật buồn cười, Tu Thần hiện giờ đã trở thành kẻ địch của tất cả chúa tể trong chín đại Nguyên giới! Đi theo hắn ngươi có tương lai không? Chúng ta quyết đấu ở Trường Hà giới lâu vậy rồi, Tu Thần đại nhân của ngươi đang ở đâu? Vì sao còn không ra mặt? Trương Tử Sở, Diệp Thanh Mai, hai người các ngươi đến giờ phút này vẫn chưa rõ thế cục ra sao rồi ư?" Lâm Trường Dạ cười to nói.
"Chúng ta chỉ biết là thần phục Tu Thần đại nhân mới có tương lai!" Diệp Thanh Mai lạnh lùng nói.
"Được! Hay lắm! Vậy ta cũng muốn xem xem Tu Thần đại nhân của các ngươi lúc nào thì tới cứu các ngươi! Thượng Cung Cẩn không còn chống đỡ được bao lâu nữa đâu!" Lâm Trường Dạ nghiến răng nghiến lợi nói.
Sắc mặt Trương Tử Sở và Diệp Thanh Mai chợt run lên, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Thượng Cung Cẩn đang bị một tấm màn trời đỏ tươi như máu bao phủ, trong đó đang tuôn ra vô số tia sét bản nguyên, khí tức hùng mạnh khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Từ xa đã cảm nhận được khí tức hủy diệt linh hồn khủng khiếp đáng sợ.
Cùng là chúa tể, nhưng sự chênh lệch này khiến đám người Lâm Trường Dạ khô hết cả cổ họng.
Nếu không phải nam tử áo đỏ này xuất hiện, thì hắn chưa chắc đã giải quyết được Thượng Cung Cẩn!
"Không hổ là đệ tử của Tu Thần!" Lâm Trường Dạ sầm mặt lại.
Một đấu một, hắn biết mình tuyệt đối không thắng được Thượng Cung Cẩn!
"Nhưng cũng sắp phân thắng bại rồi. Yêu nhân áo đỏ quả là lợi hại bá đạo, tên này tuyệt đối không thể giữ lại!" Trong lòng trong lòng bắt đầu tính đến chuyện sau khi Thượng Cung Cẩn bị thất bại sẽ đối phó với yêu nhân áo đỏ.
"Đại nhân của các ngươi sắp thua rồi, còn muốn dây dưa với bọn ta sao?" Lâm Trường Dạ quay sang nói với hai người Trương Tử Sở.
Hai người Trương Tử Sở và Diệp Thanh Mai cũng vô cùng nôn nóng, muốn qua đó chi viện, nhưng lại sợ đám người Lâm Trường Dạ bao vây mình, đến lúc đó thì không còn chút phần thắng nào. Họ vốn muốn đợi Thượng Cung Cẩn đánh bại yêu nhân áo đỏ, nhưng giờ xem ra đó là chuyện không thể.
"Cố gắng chống đỡ! Đợi Tu Thần đại nhân đến là mọi việc sẽ ổn!" Diệp Thanh Mai nghiêm sắc mặt, lạnh giọng hét lên.
Đôi mắt Trương Tử Sở lóe lên vẻ hưng phấn, câu này của Diệp Thanh Mai đã tiếp thêm động lực rất lớn cho hắn ta, khiến hắn ta một lần nữa lao lên tấn công đám người Lâm Trường Dạ.
Lâm Trường Dạ còn đang định nhân lúc Thượng Cung Cẩn đứng ở ranh giới bại trận, đánh lui hai người Trương Tử Sở để lao lên chi viện cho yêu nhân áo đỏ, nào ngờ chỉ vì một câu nói của Diệp Thanh Mai mà khí thế hai người tự dưng tăng vọt, nháy mắt lại lao vào tấn công.
"Đồ ngu! Ta cũng muốn xem xem đến khi nào thì Tu Thần đại nhân của các ngươi đến!" Lâm Trường Dạ nhăn nhó mặt mày, hắn vô cùng căm hận và khinh thường người tên Tu Thần kia.
Danh tiếng của Tu Thần đã truyền khắp chín đại Nguyên giới, có người sùng bái thì đương nhiên cũng có người khinh thường miệt thị, thậm chí là thù hận, chỉ muốn dẫm nát hắn dưới chân mình.
Chỉ cần đạp lên Tu Thần, thì chứng tỏ mình có thực lực mạnh hơn hắn. Cho nên trong mắt rất nhiều người, việc mình giẫm đạp lên Tu Thần chính là biểu tượng của một trận thành danh, danh tiếng lập tức vang dội khắp chín đại Nguyên giới, có địa vị ngang với các chúa tể Nguyên giới khác.
Lâm Trường Dạ một khi nghiêm túc lên, hai người Trương Tử Sở bắt đầu rơi xuống thế yếu, không thể địch lại nổi, phải liên tục lùi về sau.
Thượng Cung Cẩn hiện giờ cũng đang bị áp đảo, nhất thời, tất cả người ở phe nàng đều rơi vào cảnh khốn cùng, rất có thể sẽ bại trận chỉ trong một khắc sau đó.
Bất chợt một tiếng nổ vang trời, làm cả Trường Hà giới rung chuyển.
Cả người Thượng Cung Cẩn hóa thành một vệt sáng, lao thẳng xuống đất.
Sau đó, núi non sông hồ vỡ nát, bắn lên tung tóe, toàn bộ phạm vi mấy triệu dặm đều hóa thành một mảnh hư vô trong chớp mắt.
Nam tử áo đỏ bay lơ lửng trên không trung, vẫn không thể thấy rõ hình dáng, chỉ có đôi mắt lập lòe như ánh lửa, toát ra vẻ hung hăng và khát máu.
Thượng Cung Cẩn, đã thất bại!
Trương Tử Sở và Diệp Thanh Mai ở đằng xa nhìn thấy tình hình bên này, tinh thần chợt tan rã, lập tức bị đám người Lâm Trường Dạ tổng tấn công, chẳng mấy chốc cũng bị đánh bại.
"Lập tức giết chết bọn chúng!" Lâm Trường Dạ lạnh giọng quát lên, nhưng quanh người hắn đột nhiên bốc lên ánh sáng đỏ tươi như máu.
"Ngươi định làm gì?" Lâm Trường Dạ chợt nhìn về phía nam tử áo đỏ, giận dữ quát hỏi.
Người kia đã ngăn giữa bọn họ và hai người Trương Tử Sở, Diệp Thanh Mai, hiển nhiên là không muốn Lâm Trường Dạ ra đòn sát thủ.
Nam tử áo đỏ cười ha hả, nhìn mảng không gian hư vô phía trước, nói: "Không cần vội, hiện giờ ba người họ đã không còn sức đánh trả."
Sắc mặt Lâm Trường Dạ lạnh lùng, hắn chuyển ánh mắt xuống dưới tìm kiếm bóng dáng Thượng Cung Cẩn, nhưng không tìm thấy.
"Thượng Cung Cẩn đâu? Nhân lúc này giết chết ba người bọn chúng chẳng phải tốt hơn sao?" Lâm Trường Dạ lạnh giọng hỏi.
Nam tử áo đỏ cười gằn một tiếng, giơ bàn tay đỏ tươi ra, từ mười đầu ngón tay của y lóe lên ánh sáng đỏ chói lóa. Y phất tay một cái, một khắc sau, ở giữa khoảng hư vô chi cảnh phía dưới chợt xuất hiện một quả cầu máu khổng lồ, nó từ từ nâng lên cao.
Thượng Cung Cẩn đang bị nhốt ở trong quả cầu máu đó, không nhìn rõ diện mạo, nhưng nhìn từ đường nét phản chiếu trên quả cầu, có thể nhận ra đó là nàng.
Nam tử áo đỏ lại một lần nữa phất tay, thêm một quả cầu máu khổng lồ nữa mọc lên, bên trong nhốt Trương Tử Sở và Diệp Thanh Mai.
Lúc này khí tức của ba người đã vô cùng yếu ớt, hiển nhiên là đã bị thương rất nặng, không thể phá nổi kết giới màu máu này.
Lâm Trường Dạ nhìn hai quả cầu máu lơ lửng trước mặt, cau mày nói: "Ngươi muốn dùng Thượng Cung Cẩn dụ Tu Thần ra?"
Nam tử áo đỏ bật cười, đáp: "Thông minh."
"Ngươi tự tin mình có thể đối đầu với Tu Thần sao? Đối phó với một Thượng Cung Cẩn đã mất nhiều thời gian như thế, nếu Tu Thần thật sự tới đây, một mình ngươi e là khó mà đối phó được với hắn. Dù sao người có tên cây có bóng, danh tiếng của người ta đã vang xa đến tận nơi nào rồi." Lâm Trường Dạ cười lạnh nói.
Nam tử áo đỏ liếc nhìn hắn, cười nham hiểm: "Ý nghĩa của việc ta tồn tại, chính là dẫm nát Tu Thần dưới chân, giày vò cho đến chết!"
Lâm Trường Dạ sửng sốt một chút, sau đó bật cười ha hả: "Khẩu khí lớn đấy!"
"Đúng là khẩu khí có hơi lớn thật!"
Lâm Trường Dạ vừa dứt lời, sau lưng mọi người chợt vang lên một giọng nói.