Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 681: Ngươi nhìn tên thầy khốn nạn còn không buồn cứu ngươi kia kìa

Chương 681: Ngươi nhìn tên thầy khốn nạn còn không buồn cứu ngươi kia kìa




Nghe thấy giọng nói này, đám người Lâm Trường Dạ và nam tử áo đỏ đều quay đầu lại nhìn, thấy Tu Thần và Thiên Nguyên Tử đang lạnh lùng đứng sau lưng mình.

Làn da dưới cánh tay Lâm Trường Dạ theo bản năng nổi đầy da gà, còn yêu lực trên người nam tử áo đỏ chợt tăng vọt, hào quang màu đỏ quanh người chợt lóe lên chói lòa hơn.

"Ngươi là Tu Thần?" Lâm Trường Dạ trầm giọng hỏi, sau đó hắn liếc sang Thiên Nguyên Tử.

Một chúa tể!

Ở đây không ai nhận ra Thiên Nguyên Tử cả, nhìn từ thực lực của lão, bọn họ đều cho rằng lão là thuộc hạ của Tu Thần.

Chúa tể có thể đi theo bên cạnh Tu Thần, thực lực chắc chắn là bất phàm, trong lòng Lâm Trường Dạ sinh ra áp lực cực lớn.

Tuy vừa rồi rõ ràng hắn nói rằng không coi Tu Thần ra gì, muốn giẫm nát Tu Thần dưới chân, nhưng khi Tu Thần thực sự xuất hiện thì hắn cảm nhận được áp lực và nguy cơ rõ rệt, khiến Lâm Trường Dạ không tự chủ được mà căng thẳng toàn thân.

"Không, ta không phải là Tu Thần. Người này mới là hắn." Tu Thần mỉm cười chỉ vào Thiên Nguyên Tử bên cạnh.

Khóe miệng Thiên Nguyên Tử giật giật, liếc nhìn đồ đệ của mình.

Thằng ranh này lại muốn giở trò điên khùng gì?

"Ngươi là Tu Thần?"

Lâm Trường Dạ nhìn về Thiên Nguyên Tử hỏi.

"Hắn mới là Tu Thần." Thiên Nguyên Tử nhàn nhạt đáp.

Lâm Trường Dạ: "..."

"Ngươi đang đùa giỡn ta phải không?" Hắn không nhịn được quát lên.

Rõ ràng hai người này hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, dám lôi hắn ra làm trò đùa.

"Ngươi còn chưa đủ tư cách để chúng ta đùa giơn đâu." Tu Thần bật cười nói, rồi nhìn sang nam tử áo đỏ bên cạnh Lâm Trường Dạ.

Từ sau khi Tu Thần xuất hiện nam tử áo đỏ vẫn chưa hề lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.

Lúc Tu Thần chuyển ánh mắt sang, y cười gằn một tiếng, nói: "Rốt cuộc chúng ta cũng gặp mặt."

"Ta biết ngươi sao?" Tu Thần chìa tay hỏi.

"Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi. Chỉ có điều chẳng mấy chốc ngươi sẽ phải nhớ kỹ ta." Nam tử áo đỏ cười nói.

Tu Thần lắc đầu mỉm cười, nhìn sang Thiên Nguyên Tử: "Lão xem kìa, ta đã nói hắn còn biết cách giả ngầu hơn ta mà, nhưng có vẻ không thành công lắm. Thử hỏi, trong chín đại Nguyên giới này có ai không biết ta? Có thể khiến ta nhớ mặt, thì cũng phải là sự tồn tại trâu bò nhất chín đại Nguyên giới. Mà đám tiểu tử ở đây còn chưa đủ tư cách đâu."

Thiên Nguyên Tử khẽ gật đầu: "Tuy rằng ngươi cũng giỏi giả ngầu, nhưng mà những lời nói ra đều là sự thật."

Sắc mặt Lâm Trường Dạ trầm xuống, lửa giận xộc thẳng lên đầu.

Những lời Tu Thần nói quả thực chính là sự sỉ nhục đối với hắn, coi thường sự tồn tại của hắn!

Nam tử áo đỏ lại không tỏ vẻ gì, vẫn cười nói: "Không sao, không sao, đợi đến khi ta cắn nuốt thần hồn của ngươi, ngươi sẽ nhận ra ta."

Tu Thần liếc nhìn y, sau đó lại nhìn về phía hai quả cầu máu đang lơ lửng ở bên cạnh.

"Ra tay đủ ác động đấy, sắp luyện hóa cả thần hồn người của ta rồi." Tu Thần nói.

Luyện hóa?

Lâm Trường Dạ chợt biến sắc, nhìn phắt sang. Hắn không hề cảm nhận được luyện hóa chi khí!

Không ngờ quả cầu máu này còn có tác dụng luyện hóa thần hồn?

Nhất thời, trong lòng Lâm Trường Dạ càng thêm cảnh giác, hai thuộc hạ của hắn cũng bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, đi vài bước đến gần hắn.

Lâm Trường Dạ không ngu, hắn biết mình và nam tử áo đỏ kia chắc chắn sẽ không đi cùng một đường, mà với Tu Thần lại càng không có khả năng.

Cục diện hiện giờ đang có ba phe thế lực. Lâm Trường Dạ và thuộc hạ của hắn, Tu Thần và người của hắn, và một mình nam tử áo đỏ

Sự xuất hiện đột ngột của Tu Thần quả nhiên là nằm ngoài dự liệu của Lâm Trường Dạ, nhưng không có nghĩa là hắn sợ Tu Thần, hiện giờ Lâm Trường Dạ hắn mang tâm thái đứng ngoài cuộc, để Tu Thần và nam tử áo đỏ đánh nhau trước, mình sẽ là người ra tay cuối cùng.

Nam tử áo đỏ giơ tay lên chỉ vào Tu Thần, cười gằn nói: "Người kế tiếp bị luyện hóa chính là ngươi!"

"Vì sao ngươi có thể tự tin như vậy?" Tu Thần buồn cười hỏi lại y.

"Bởi vì ta rất mạnh." Nam tử áo đỏ không chút do dự đáp ngay, sau đó bật cười đầy tự tin.

Thiên Nguyên Tử sắp không nhìn nổi, lắc đầu nói: "Lải nhải nhiều vậy làm gì, không lôi đồ đệ ngươi ta đi, đợi thêm chút nữa là thần hồn thật sự bị luyện hóa đấy."

"Đó là cháu gái lão, tự lão đi cứu đi." Tu Thần từ chối thẳng thừng.

Mí mắt Thiên Nguyên Tử co giật điên cuồng, lão trợn mắt nhìn Tu Thần, mắng: "Thằng ranh này, nàng ta làm sao mà thân với ta bằng ngươi được! Ngươi còn bắt lão phu ra tay?"

"Đại bá cứu cháu gái chẳng phải là chuyện đương nhiên ở đời sao? Nếu nói đến quan hệ máu mủ, thì một người thầy như ta không được thân thiết bằng lão." Tu Thần cười nói.

"Ngươi!" Thiên Nguyên Tử tức nghẹn họng.

Thằng ranh này lần nào cũng gài bẫy lão, nhưng lại khiến lão không thể không nhảy vào bẫy.

Đám người Lâm Trường Dạ thấy Tu Thần bỗng dưng cãi cọ với người bên cạnh, nhất thời cảm thấy vô cùng hoang đường, buồn cười.

Trông dáng vẻ của họ dường như hoàn toàn không lo lắng chút nào, thực sự cho rằng mình có thể thắng được sao? Tràn đầy tự tin với thực lực của mình?

Ai nấy đều là chúa tể, làm sao ngươi có thể dám chắc một trăm phần trăm là hơn bọn ta?

"Bàn bạc xong chưa? Bàn bạc xong thì mau lên, bằng không thần hồn của Thượng Cung Cẩn thực sự sẽ tiêu tan đấy." Nam tử áo đỏ nhìn chằm chằm Tu Thần, lạnh giọng hỏi.

Tu Thần chớp mắt nhìn về phía Thiên Nguyên Tử: "Lão già, thật sự không lên hả?"

Thiên Nguyên Tử hung hăng trợn mắt nhìn lại hắn, mắng: "Thằng ranh! Xem như ngươi lợi hại!"

Nói xong, lão bước lên trước một bước, chớp mắt đã xuất hiện trước quả cầu máu đang giam Thượng Cung Cẩn.

Hào quang màu máu xung quanh Nam tử áo đỏ càng thêm chói mắt, y lao đến bổ chưởng về phía Thiên Nguyên Tử.

Trong khoảnh khắc, yêu khí màu máu che lấp bầu trời, mang theo khí tức cắn nuốt hủy thiên diệt địa, đổ ập xuống người Thiên Nguyên Tử.

"Cút!"

Thiên Nguyên Tử khẽ quát một tiếng, trở tay đánh trả.

Chỉ chớp mắt, yêu khí đang tràn ngập không gian chợt bị đánh tan không còn tăm hơi, mà bóng dáng của nam tử áo đỏ cũng theo đó bay xa vạn dặm.

Đám người Lâm Trường Dạ nhìn thấy canh ấy, tóc gáy dựng đứng hết cả, đôi con ngươi trợn tròn như sắp rớt khỏi tròng.

Mạnh đến vậy sao?

Chỉ khẽ vung tay một cái đã hóa giải được thế tấn công của nam tử áo đỏ, hơn nữa còn đánh bay y? Tên đó ngay cả chút sức đánh trả cũng không có.

Giờ phút này, Lâm Trường Dạ cảm thấy những gì hai người kia nói lúc đầu không phải là đùa giỡn.

Lão già này mới thật sự là Tu Thần!

Thiên Nguyên Tử đặt tay lên quả cầu máu, một ký hiệu màu vàng kim hiện ra trong lòng bàn tay, sau đó cả quả cầu máu vỡ vụn, bóng hình Thượng Cung Cẩn xuất hiện trước mặt mọi người.

Sau đó lão đánh vỡ cả quả cầu máu bên cạnh, cứu Trương Tử Sở và Diệp Thanh Mai ra.

Khí tức của ba người đã vô cùng yếu ớt, nhưng dù sao đây cũng là thân thể của chúa tể, vẫn chưa đến mức hôn mê mất đi ý thức.

"Đại... đại bá..."

Thượng Cung Cẩn nhìn thấy Thiên Nguyên Tử, nhất thời ngẩn ra. Nàng ở trong quả cầu cấm chế, không nhìn rõ tình huống bên ngoài, còn tưởng rằng Tu Thần là người cứu, nào ngờ là Thiên Nguyên Tử.

"Vẫn còn biết đến đại bá ta đây hả? Ngươi nhìn tên thầy khốn nạn còn không buồn cứu ngươi kia kìa! Cuối cùng vẫn phải là đại bá ta ra tay!" Thiên Nguyên Tử kêu ca.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch