Chương 75: Danh tác! Có thể so với danh tác Thánh Vực!
Trong không trung, vô số cường giả đạp không lao tới phía núi Thiên Tử nằm trong sơn mạch Thiên Loan.
Đám yêu quái động vật ở sơn mạch ngoại vực này cảm nhận được khí tức khủng bố phát ra từ những cường giả này, đều sợ tới mức không dám chạy lung tung.
"Ở ngay phía trước!" Võ Ngôn Liệt chỉ một ngọn núi cao cách đó không xa nói.
Trương Hạo Dương khẽ híp mắt, một tia sáng lạnh nhanh chóng bắn ra.
Thần thức của gã lập tức được phóng ra, phủ về phía trước, từng ngọn cây cọng cỏ trong phạm vi trăm dặm đều được thu vào trong thức hải của gã.
Sau đó, gã thấy được cảnh tượng trên đỉnh núi Thiên Tử, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.
Tại sao linh khí ở vùng núi này lại đậm đặc như thế? Mức độ này thậm chí có thể so sánh được với thánh vực rồi!
Hơn nữa, gã còn không nhìn ra bất kỳ trận pháp hay cấm chế nào, bên trong còn có ba người và bốn yêu.
"Làm sao có thể!"
Sắc mặt Trương Hạo Dương trở nên vô cùng âm trầm.
Gã nhìn thấy Kinh Như Tuyết và Tiger!
Không phải hai tên kia đã tự sát, thần nguyên mà tan thành tro bụi rồi hay sao?
Vì sao bây giờ lại xuất hiện một cách khỏe mạnh trên đỉnh núi thế kia?
Hơn nữa còn có một con bé có thiên tư bậc chín!
Nơi này là tình huống thế nào vậy?
Thiên tư bậc chín ở Thương Nguyên thánh vực của gã cũng là tồn tại vô cùng trân quý. Năm trăm năm trước có xuất hiện một người đã được tôn thượng thu làm đệ tử, từ đó về sau chưa từng thấy xuất hiện một trường hợp nào nữa!
Nhưng lần này lại xuất hiện tới hai người?
Chẳng những vậy lại còn ở cái nơi rác rưởi như Quảng Nguyên vực này nữa.
Chuyện thật hay đùa thế?
Đồng thời, gã cũng nhìn thấy Đan linh tiên thiên, thực lực nó cũng đã tăng lên!
Nói cách khác, hai người có thiên tư bậc chín này đều không phải do luyện hóa Đan linh tiên thiên mà bồi dưỡng ra.
Chấn động khôn cùng không ngừng đánh thẳng vào nội tâm Trương Hạo Dương.
"Viu!"
Đột nhiên, bóng dáng Trương Hạo Dương biến mất không thấy tung tích.
Đám người Võ Ngôn Liệt đứng cạnh nheo mắt, sau đó quay sang nhìn nhau.
Tôn sứ đã nhìn thấy bảo bối gì đó, nên mới tự mình đi trước một bước hả?
"Nhanh nhanh nhanh, đuổi theo nhanh!" Lão tổ Huyền Minh Tông vội vàng nói.
Cả đám người nhanh chóng phóng về phía núi Thiên Tử.
Thời điểm bọn họ đi vào đỉnh núi Thiên Tử, ai nấy đều chấn động tới mức không nói nên lời.
Hai cây cột tràn đầy linh khí to lớn ở cửa vào đỉnh núi làm cho bọn họ sợ tới mức ý thức trống rỗng.
"Đây là cái gì thế? Toàn bộ cột này đều là do linh khí ngưng tụ mà thành đấy hả?"
"Linh khí nơi này thật nồng đậm, e là phải gấp ngàn lần bên ngoài nhỉ?"
"Miếu Thiên Thần? Đây là chỗ ở của thiên thần sao?"
"Các ngươi nhìn bên trong kìa!"
"Này... mỗi một viên gạch, một một miếng ngói này đều là ngọc lưu ly thượng phẩm hả? Bên trong chúng đều tràn ngập linh khí đó, chuyện này sao mà làm được vậy?"
Tất cả mọi người đều bị sợ tới choáng váng.
Thậm chí, bọn họ còn không thể tin được thế giới này sẽ tồn tại một chỗ như vậy.
Cho dù là Cửu Thiên Thập Địa trong truyền thuyết, có lẽ không hơn gì nơi này đâu nhỉ?
Giờ phút này, Trương Hạo Dương đang lơ lửng giữa không trung, ở trước mặt đám người Tu Thần, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.
Đám người Võ Ngôn Liệt đã mang theo loại cảm giác vô cùng hoảng sợ mà đi tới phía sau gã.
Thời điểm bọn họ nhìn thấy Kinh Như Tuyết và Tiger thì lại sợ tới mức hồn phi phách tán.
"Kinh Như Tuyết? Hổ yêu? Không phải các ngươi đã tự sát rồi sao?" Hai mắt Võ Ngôn Liệt trợn tròn như muốn nứt ra.
Tất cả mọi người có mặt ở đó lúc trước, đều đã tận mắt nhìn thấy thần nguyên của bọn họ tiêu tán, vì sao bây giờ hai người này vẫn còn sống?
"Hai... Hai thiên tư bậc chín?" Quách Bảo Khôn cảm giác trái tim mình đang bị thứ gì đó bóp nghẹt không thở nổi.
Nơi này quả thực là khiến cho tam quan của hắn không ngừng nảy sinh cái mới, cũng khiến hắn bị dọa tới mức sắp mù hai mắt.
Kinh Như Tuyết nhìn Trương Hạo Dương cười lạnh một tiếng nói: "Ta nói rồi, ta và thầy chờ ngươi ở đây."
Trương Hạo Dương nhìn về phía Tu Thần.
"Phàm nhân? Hay ẩn giấu tu vi?"
Tu Thần cười ha ha, tay phải chống cằm, dùng ánh mắt trêu tức nhìn gã nói: "Ngươi là người đầu tiên nhìn thấy thân thể phàm nhân của bản tôn mà vẫn còn nghi ngờ bản tôn che giấu tu vi."
Bản tôn?
Thánh Tôn cảnh?
Tất cả mọi người có mặt ở đây, kể cả Trương Hạo Dương cũng giật nảy mình.
Thế giới này, có thể xưng bản tôn, chỉ có cường giả Thánh Tôn cảnh!
Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi!
Chỉ có cường giả Thánh Tôn cảnh mới có thể tạo ra tiên cảnh nhân gian ở phạm vi ngoại vực của sơn mạch Thiên Loan này!
Cũng chỉ có cường giả Thánh Tôn cảnh mới có thể giúp Kinh Như Tuyết, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã bước vào Thần Thông cảnh!
Và cũng chỉ có người như vậy mới có tư cách có được hai đệ tử thiên tư bậc chín! Mới có thể làm cho một ngọn núi lớn như vậy biến mất vô số năm, không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện.
Trong khoảnh khắc này, Võ Ngôn Liệt cảm giác hô hấp cũng khó khăn.
Ngay bây giờ, ông ta đang hối hận.
Ông ta hối hận vì đã đi theo tới đây!
Thánh Tôn cảnh đấy! Chỉ sợ ngay Trương Hạo Dương cũng phải quỳ gối ở chỗ này, thì người có thù hận với Kinh Như Tuyết là ông ta đây, còn có thể sống sao?
Một tên Thần Thông cảnh nho nhỏ như ông ta đi xem náo nhiệt cái gì thế?
"Cho dù là Thánh Tôn cảnh cũng không thể làm người chết sống lại! Hơn nữa còn là người đã mất đi thần nguyên!"
Lời này của Quách Bảo Khôn lại một lần nữa nhắc nhở mọi người.
Giữa trời đất này, nào có tồn tại nào trâu bò như vậy?
Thần nguyên đã mất còn có thể sống lại?
Ngay cả Trương Hạo Dương cũng chưa từng được nghe tới loại năng lực như vậy.
Trong nhất thời, Trương Hạo Dương cảm thấy trầm trọng.
Sơ suất rồi!
Bản thân chắc chắn không phải là đối thủ của người trước mắt kia.
Không nói tới việc đối phương có thể làm thủ hạ sống lại sau khi mất đi thần nguyên, mà chỉ nói tới việc kiến tạo vùng núi này thôi, gã tự hỏi bản thân ngay cả một phần vạn cũng không làm được.
Danh tác!
Có thể so với danh tác thánh vực!
Mà Thương Nguyên thánh vực kia là trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu đời Đại Vực Chủ mới có quy mô như bây giờ?
Còn nơi này chỉ có mấy người như vậy...
"Tới tìm nó hả?" Tu Thần ôm Kim Cầu hỏi.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Theo ta được biết, trong mười vị Đế của Quảng Nguyên vực không có sự tồn tại của ngươi." Trương Hạo Dương trầm giọng hỏi.
Mười Đế của Quảng Nguyên vực?
Đám người Võ Ngôn Liệt đứng sau cũng nhìn nhau, bọn họ là người bản thổ, thế nhưng cũng không biết tới sự tồn tại của mười Đế ở Quảng Nguyên vực đâu.
Bọn họ còn tưởng rằng không có một ai chứ!
"Đế cảnh rất trâu bò sao?" Tu Thần hỏi.
Hả...
Lời này, hình như có chút quen.
Sau đó mọi người lập tức nhớ tới, lúc trước Kinh Như Tuyết từng nói lời như vậy với bọn họ.
Quả nhiên là thầy nào trò đó, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng giống nhau...
"Ta là Trương Hạo Dương - Tôn sứ Đế cảnh dưới trướng Thanh Viêm tôn chủ của Thương Nguyên thánh vực. Lần này ta tới đây chính là để lấy lại Đan linh tiên thiên thuộc về Tôn chủ, vô tình tham gia vào việc của Quảng Nguyên vực các ngươi. Ngươi giao đồ ra đây, ta lập tức đi ngay." Trương Hạo Dương lạnh giọng nói.
Mà một đám cao thủ của Quảng Nguyên vực sau khi nghe lời này thì sắc mặt tái mét.
Đây là tình huống muốn bán bọn họ ư!
Làm người sao có thể làm tới vô liêm sỉ như vậy!
Còn chưa đánh đấm cái nào, đã bị một xưng hô dọa cho vãi đái ra thế ư?
Ngươi không cảm thấy ngươi làm nhục danh hiệu Tôn sứ Đế cảnh sao?
Ít nhất thì ngươi cũng phải thử một lần chứ!
Ngộ nhỡ nơi này là do thiên nhiên tạo thành thì sao? Hoặc là do người trước đó tạo ra, vô tình để cho tên nhóc này chiếm lĩnh được!
Những khả năng này không phải là không có.
"Tôn sứ... tiểu nhân cảm thấy hắn chỉ là một phàm nhân..." Lão tổ Huyền Minh Tông - Bạch Ngọc Vinh sốt ruột lên tiếng.
"Ngươi nói rất đúng." Trương Hạo Dương gật đầu.
Bạch Ngọc Vinh vui mừng.
Chỉ cần người này đánh nhau với người đối diện, bọn họ vẫn còn cơ hội sống sót.
Bảo bọn họ ra tay với người đối diện?
Vẫn là quên đi, nơi này nhìn chỗ nào cũng thấy kỳ quái không thích hợp, lão rất tiếc mạng, tình nguyện bỏ qua chứ không muốn đánh cược.
"Ngươi tới giết hắn đi."
Không đợi Bạch Ngọc Vinh vui mừng được bao lâu, Trương Hạo Dương lập tức nói ra một câu đánh lão vào vực sâu vạn trượng, khiến cả người lão hóa đá, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Trương Hạo Dương, không nói nổi một câu nào.
Trương Hạo Dương nhìn về phía Tu Thần, nói: "Ngươi lựa chọn thế nào?"
"Bản tôn không lựa chọn." Tu Thần cười cười.
Tiger lại cười ha ha nói: "Đã từng có mấy con yêu quái cấp bảy, cảm thấy đại nhân nhà ta là người phàm, hiện tại mộ phần còn chẳng mọc nổi cỏ, bởi vì chúng đều hóa thành tro bụi rồi. Các ngươi không cần thăm dò gì cả, để chúng ta nói thẳng nhé."
Tiger nói xong thì dùng ngón tay chỉ tất cả mọi người một vòng, sau đó khí phách nói: "Ý của đại nhân nhà chúng ta là, hôm nay các ngươi đều phải chết ở chỗ này. Nghe rõ rồi chứ, là toàn bộ các ngươi đều phải chết."