Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 390: Ngoan, nhịn một chút!

Chương 390: Ngoan, nhịn một chút!


Thẩm Phồn Tinh hít sâu một hơi, sau đó hưng phấn nhìn Bạc Cảnh Xuyên nói: "Bạc Cảnh Xuyên, sau cuộc thi điều hương em lập tức sẽ xóa bỏ mọi vết nhơ trên người, em muốn lập tức gả cho anh, anh còn muốn cưới em không?"

Gương mặt đẹp đẽ của Bạc Cảnh Xuyên trầm xuống, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào cô như hố đen vô biên vô tận.

Thẩm Phồn Tinh chợt thấy lo, vẻ mặt anh quá mơ hồ, giấu diếm quá nhiều cảm xúc cô nhìn không thấu.

"Bạc Cảnh Xuyên, dạo này anh sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Thật lâu sau, Bạc Cảnh Xuyên mới cười khẽ, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô, "Xem ra anh phải nghĩ kĩ lại chuyện cầu hôn mới được. Rốt cuộc phải cho em một buổi cầu hôn như thế nào mới đủ tốt đây."

Nét khẩn trương trong mắt Thẩm Phồn Tinh dần biến mất.

"Không cần phí công như vậy, em nói rồi, em không để ý mấy nghi thức này."

"Anh cũng nói rồi, tuyệt đối không có lệ em."

Thẩm Phồn Tinh hơi giật mình kích động, ghé sát vai vào vai anh.

"Vậy em rất mong đợi."

Cô thì thào nói xong, nhìn bình nước hoa đạt giải của Thẩm Thiên Nhu trên bàn, híp mắt lại nói: "Bạc Cảnh Xuyên, em muốn về nhà họ Thẩm ở một đoạn thời gian."

Bàn tay trên vai hơi siết lại, Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhíu mày nhìn cô: "Em ngại mình sống lâu à? Quay về chịu tội chịu vạ?"

Thẩm Phồn Tinh mím môi ngửa đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: "Chưa biết ai tai chọc tức ai đâu? Nha?"

Bạc Cảnh Xuyên im lặng một lát: "Khi nào?"

"Vòng loại trong nước còn nửa tháng nữa là bắt đầu rồi, em nghĩ trong vài ngày này em sẽ chuyển đi."

Bạc Cảnh Xuyên mím môi vuốt ve vành tai cô, ánh mắt sâu thẳm: "Ở riêng? Hửm?"

Thẩm Phồn Tinh áy náy hôn nhẹ lên cằm anh: "Ngoan, nhịn một chút."

Bạc Cảnh Xuyên khẽ cúi đầu muốn hôn sâu, kết quả lại bị Thẩm Phồn Tinh dùng ngón tay chặn môi lại.

"Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, em còn có việc phải làm."

Bạc Cảnh Xuyên hơi nhăn mày, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, gương mặt tuấn tú tiến sát tới bên má cô: "Trước trận đấu, anh sẽ tận lực chiều theo ý em, nhưng em phải chuẩn bị sẵn sàng đi, em để anh nhịn lâu như thế, đến lúc đó anh sẽ không dễ dàng buông tha em đâu."

Thẩm Phồn Tinh hơi run lên, đỏ mặt cắn răng nói: "... Đã biết."

Đã biết....

Đôi mắt sâu thẳm nhuốm đầy mờ ám, cổ họng khô khốc.

Cô gái này!

Anh sợ nếu còn ở cạnh cô thì thú tính ngủ đông trong thân thể sẽ không ức chế được mà xông ra mất. Anh chỉ có thể đứng lên, ra khỏi phòng.

Thẩm Phồn Tinh hít sâu một hơi, cũng đứng lên vào phòng làm việc!

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Phồn Tinh gọi thẳng cho Thẩm Thượng Hoa.

Thẩm Thượng Hoa đương nhiên cầu mà không được.

Buổi chiều, hiếm thấy Thẩm Thượng Hoa từ sân sau đến sảnh chính, phân phó đầu bếp chuẩn bị thêm đồ ăn cho bữa tối.

Dương Lệ Vi vừa đánh mạt chược về, thấy ông cụ đang phân phó phòng bếp thêm cơm thì hỏi: "Ba, tối nay ba muốn ăn gì? Để con bảo phòng bếp làm."

Thẩm Thượng Hoa không nói gì, chống gậy ra khỏi phòng bếp.

Chờ tới khi người nhà họ Thẩm đã về đông đủ rồi, thấy Thẩm Thượng Hoa ngồi ở phòng khách thì đều rất ngạc nhiên.

Thẩm Thiên Nhu lại hưng phấn nhào vào bên người Thẩm Thượng Hoa.

"Ông nội, tối nay ông muốn ăn cơm cùng cả nhà ạ?"

Thấy Thẩm Thiên Nhu hưng phấn vui vẻ, Thẩm Thượng Hoa rốt cuộc vẫn gật đầu: "Ừ."

Người hầu bên cạnh vội đón lời: "Hôm nay cụ chủ giao cho phòng bếp làm rất nhiều đồ ăn, bây giờ bắt đầu mang đồ ăn lên được chưa ạ?"

Thẩm Thiên Nhu đứng lên nói thẳng: "Mang lên đi, tôi đỡ ông nội đến bây giờ."

"Chờ đã."

Thẩm Thượng Hoa trầm giọng nói.

Khương Dung Dung nghi ngờ: "Tối nay có khách đến chơi à?"

Thẩm Thượng Hoa không nhìn bà ta lấy một cái: "Không phải khách!"

Ngay sau đó, có tiếng động cơ vọng vào phòng khách, sau đó là tiếng mở, đóng cửa xe.

C405






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch