Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 396: Cuộc thi thời trang trong nước

Chương 396: Cuộc thi thời trang trong nước


“Tối nay anh có bận không? Có muốn ra ngoài chơi không? Gần đây em hơi mệt.”

Trong phòng ngủ, Bạc Cảnh Xuyên cầm điện thoại, hơi nghiêng người nhìn đồng hồ trên đầu giường.

Tấm chăn từ trên người anh rơi xuống, mơ hồ có thể thấy được phần lưng cong bên trong, anh lấy điều khiển từ xa mở rèm ra, tia nắng ban mai nháy mắt tràn ngập cả căn phòng, khiến phòng ngủ sáng ngời lên, ánh sáng chiếu rọi lên những hạt bụi li ti đang bay bồng bềnh trong không khí.

Gương mặt của anh mang một vẻ anh tuấn cao quý trời sinh, cho dù lúc này anh mới vừa tỉnh giấc, đầu tóc hơi rối cũng không thể làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh. Dáng vẻ lười biếng quyến rũ kia, chỉ nhìn thôi, trong không khí liền sẽ lập tức lộ ra một vẻ dụ hoặc không nói thành lời.

“Thế nào? Em chuẩn bị xong hết rồi sao?”

Anh xốc chăn ra ngồi dậy, khuôn ngực và vòng eo rắn chắc lộ ra rõ ràng, một tay anh cầm điện thoại, một tay mặc áo ngủ vào, đứng lên, cơ bụng chắc nịch lộ ra theo động tác của anh, đường cong cơ bắp vô cùng đẹp đẽ, khác hẳn với dáng vẻ mặc tây trang giày da, cử chỉ hòa nhã thường ngày của anh.

Buộc dây lưng bên hông xong, anh đi đến bên cửa sổ nghe Thẩm Phồn Tinh nói chuyện.

Thấy Thẩm Thiên Nhu đã đi đến gần phòng ăn, Thẩm Phồn Tinh cũng coi như không thấy, cô nói:”Vâng, đã chuẩn bị xong hết rồi nên muốn thư giãn đầu óc một chút.”

Thẩm Thiên Nhu lẳng lặng ngồi xuống đối diện cô.

“Được, đêm nay anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”

“Vậy đêm nay nhé.” Ngừng lại một chút, Thẩm Phồn Tinh lại hỏi:”Anh mới dậy à?”

“Ừ, không có em anh ngủ không được.”

Mặt Thẩm Phồn Tinh đỏ lên, hơi mất tự nhiên mà liếc nhìn sang Thẩm Thiên Nhu ngồi đối diện, cô ho nhẹ một tiếng:”Nếu không còn gì nữa thì em cúp điện thoại trước nhé, em đang ăn sáng.”

“Được.”

Ngắt điện thoại xong, người làm cũng đặt bữa sáng tới trước mặt cô.

Thẩm Phồn Tinh trực tiếp gọi người làm lại:”Buổi tối không cần chuẩn bị cho tôi đâu. Tối nay tôi về trễ.”

“Vâng.”

“Ừ.” Thẩm Phồn Tinh hờ hững lên tiếng, giống như vô tình mà nhìn lướt qua Thẩm Thiên Nhu, sau đó cúi đầu ăn sáng.

Chờ Thẩm Phồn Tinh ăn sáng xong đi rồi, Thẩm Thiên Nhu cũng đẩy bữa sáng chưa ăn được bao nhiêu ra, xoay người lên lầu.

Cửa phòng Thẩm Phồn Tinh không khóa, Thẩm Thiên Nhu không cần mất nhiều công sức liền tìm được bản phương pháp điều chế nước hoa mới được thiết kế đang nằm ở trên bàn sách của cô.

Cô ta nhìn kỹ, quả nhiên đây là một bản phương pháp không tệ…

Trong nháy mắt, Thẩm Thiên Nhu liền cảm thấy vô cùng phấn khởi.

Nhưng sau đó, cô ta lại cảm thấy ghen ghét.

Thẩm Phồn Tinh có thiên phú về đàn dương cầm hơn cô ta, học cũng giỏi hơn cô ta, bây giờ điều chế nước hoa cũng có năng lực hơn cô ta, ngay cả anh Hằng, ban đầu cũng là thích Thẩm Phồn Tinh!

Rõ ràng mẹ cô là một đứa trẻ mồ côi chỉ có hai bàn tay trắng, nếu không phải do xinh đẹp, lại thêm một chút tài năng thì sao có thể được nhà họ Thẩm chấp nhận?

Một đứa con gái do một người đàn bà lẻ loi không hề có bối cảnh sinh ra lại có được tất cả, mà cô ta, cùng với mẹ mình, lại bị hết người này tới người khác chỉ trỏ xem thường?

Dựa vào cái gì?

Cô ta muốn cái gì, thì nhất định sẽ phải thuộc về cô ta!

Còn Thẩm Phồn Tinh, nếu cô ta cái gì cũng thua kém Thẩm Phồn Tinh, vậy thì cứ loại bỏ Thẩm Phồn Tinh đi!

-

Sau khi tan làm, Thẩm Phồn Tinh và Bạc Cảnh Xuyên trở về trang viên Thịnh Cảnh.

Lần trước trở về, đã nói là muốn thăm lạc đà, nhưng cuối cùng cũng không thể gặp được. Sau khi Bạc Cảnh Xuyên tặng cho cô, cô cũng chưa xem kĩ được.

Lạc đà đang bị xích ở bãi cỏ gần sân sau, lông của nó trắng tinh mềm mại, trông rất sạch sẽ, đôi mắt to tròn đen láy nhìn rất thông minh, trong miệng nó lúc nào cũng đang nhai thứ gì đó, nó có một cái mặt vui vẻ trời sinh, vô cùng dễ thương.

Cũng không biết ai hài hước như vậy, lại mua một dây xích chó đeo lên cổ cho nó.

Thẩm Phồn Tinh đi đến vuốt ve lớp lông trên đầu nó, nó thè lưỡi thở dồn dập, kêu ăng ẳng hai tiếng , cọ vào bên chân cô.

“Không ngờ nó lại ngoan như vậy.”

Bạc Cảnh Xuyên ở bên cạnh, anh chau mày nói:”Chỉ là có một gương mặt ngoan thôi.”

“…”

Chơi đùa với lạc đà một lúc thì thím Trương đến gọi hai người về ăn tối, hai người mới trở về, rửa tay rửa mặt rồi mới ngồi xuống ăn tối.

“Em có lo lắng không? Sắp đến vòng sơ tuyển trong nước rồi.”Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên nói.

Thẩm Phồn Tinh chau mày suy nghĩ, giống như đang tìm kiếm cảm giác căng thẳng lo lắng.

Mất một lúc, cô cũng tìm không ra.

“Em không lo lắng.”

Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, dịu dàng nở nụ cười:“Cố lên.”

Thẩm Phồn Tinh cũng cười với anh: “Đương nhiên rồi!”

C412






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch