Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 26: Ôn Bình Xuất Thủ

Chương 26: Ôn Bình Xuất Thủ




By:truyendichgiare.com.


Một câu kinh tâm động phách thản nhiên thốt ra, ngay cả Thao Thiết chỉ với một món ăn làm oanh động nửa cái Thương Ngô Thành cũng nhịn không được chiếu ánh mắt về phía Ôn Bình. Bất quá, đó là ánh mắt không tín nhiệm, lại đan xen vài phần chờ mong.

Đây là một loại mâu thuẫn tâm lý. Theo như lời Dương Tông Hiền, Vân trưởng lão rất mạnh, hắn có thể cảm nhận được đối phương đã là tu sĩ Luyện thể đăng phong tạo cực (1). Còn Ôn Bình, hắn chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi, ngay cả một tên chỉ biết ăn, lười tu luyện như Thao Thiết, hắn còn không bằng.

(1) Đạt đến đỉnh cao.

Thế nhưng một cái tu sĩ tầm thường như vậy lại dám nói có thể áp chế được yêu tính trên người nghĩa nữ của hắn.

Chuyện này… Thử hỏi sao hắn không mâu thuẫn cho được?

Mặc kệ là thật hay giả, Hoài Không vẫn lên tiếng hỏi:

- Hậu sinh, ngươi thật sự có biện pháp giúp Diệp nhi?

- Có lẽ.

- Hậu sinh, ngươi chớ nên trêu đùa ta, con người ta không có cái gì là nhẫn nại đâu.

- Yêu trù tiền bối, đưa ra lựa chọn không đơn giản như thêm chút muối vào món ăn, chỉ cần quan tâm mặn nhạt là được. Nếu như ngươi tin tưởng ta, có thể để ta thử, nếu cảm thấy không tin… Vậy thì quên đi. Ta cũng không định phí công đi lấy lòng ngươi.

Dương Tông Hiền đứng bên cạnh, thấy Hoài Không do dự, hắn vội nói:

- Hoài huynh, vị này là Ôn tông chủ Bất Hủ tông, tiền nhiệm tông chủ Bất Hủ tông là phụ thân của hắn. Hiện tại, nhi tử của ta cũng đã gia nhập Bất Hủ tông, nếu như là hắn… Ta tín.

- Đã như vậy, ngươi cứ thử xem.

Hoài Không thở dài, lui về sau mấy bước, ra hiệu “mời”: “Ôn tông chủ, động thủ đi.”

Ôn Bình muốn nói lại thôi.

Vốn hắn định mang Hoài Diệp đến Bất Hủ tông, sau đó nghĩ cách áp chế yêu tính trong người nàng, đồng thời cũng thể hiện nội tình Bất Hủ tông. Thế nhưng chuyện này… Tựa hồ giúp hơi tùy ý thì phải? Không có chỗ gì tốt không nói, còn có thể dẫn lửa thiêu thân.

Hơn nữa, dựa vào cái gì để giúp?

Ôn Bình hắn cũng không phải Thánh Mẫu, Phật tổ hay Chúa trời gì đó, chưa kể, mấy người này cũng đâu tin hắn, vì sao phải không công giúp bọn họ?

- Ta nói trước, ta cũng chỉ giúp nàng một lần, ngày sau, bất kể như thế nào, chuyện đều không liên quan đến ta.

Ôn Bình không quan tâm thái độ của đám người Hoài Không thế nào, vốn dĩ cũng không quan trọng. Nói xong, hắn liền bước ra khỏi sương phòng.

Ngoài trời, mưa như trút nước, Ôn Bình đứng trong màn mưa. Mặc kệ nước mưa ào ạt trút xuống đỉnh đầu, một âm thanh nặng nề đột ngột vang lên.

Giao Long Nộ!

Giao Long chi âm từ trong miệng, khoang mũi dần dần khuếch tán, làm chấn động mái hiên, gạch ngói rơi lả tả.

Hệt như một đầu Mãnh Mã Tượng (2) bỗng nhiên giẫm chân lên mặt đất, khiến cho cây cối, sông ngòi, kênh lạch xung quanh không ngừng rung động.

(2) Voi ma mút.

Thế nhưng, chuyện khó tưởng nhất chính là hạt mưa đang rơi xuống tựa như bọt khí bị đâm thủng, cứ như pháo hoa, bùng nổ trên không trung.

- Tiếng Long ngâm!

Nghe được âm thanh này, Thao Thiết biến sắc, gò má với những đường vân xanh đột nhiên trở nên tái nhợt, tựa như con hát trát quá nhiều phấn. Hắn cúi xuống nhìn tay của mình, cố sức nắm thật chặt.

Bởi vì tay hắn đang run lên.

Cảm giác đè nén đến từ sâu trong linh hồn, sợ hãi đột ngột tập kích hắn.

Nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thấy thiếu niên kia phát ra âm thanh, hắn tuyệt đối sẽ cho rằng Đông hồ có thêm một con rồng.

- Hoài Không!

Trong phòng vang lên tiếng hét của Dương Tông Hiền.

Hoài Không vội vàng quay trở về phòng, liền thấy Hoài Diệp rơi xuống ngực Dương Tông Hiền. Lúc này, nàng vô cùng bình tĩnh, không, phải nói bởi vì sợ hãi nên phần yêu tính kia đã co đầu rụt cổ trốn mất biệt.

Ba Xà và Long so ra đều là giống thân dài, nhưng một cái là vua của bầu trời, cái còn lại chỉ là con giun dưới đất. Một là trăng sáng, một là sao đêm. Thượng đẳng Yêu tộc trời sinh có đủ uy áp khiến cho Ba Xà động cũng không dám động.

- Diệp nhi, ngươi thế nào rồi? – Hoài Không nhận lấy nghĩa nữ của mình từ trong ngực Dương Tông Hiền, sau đó giơ ta vuốt ve gò má lạnh buốt của nàng. Rất lạnh, động vật máu lạnh vốn có nhiệt độ cơ thể tương đối thấp, nhưng không đến mức như vậy.

Hoài Không lập tức hô:

- Dương huynh, Diệp nhi cần sưởi ấm.

Dương Tông Hiền gật đầu, vội vàng đẩy Dương Nhạc Nhạc đang đứng bên cạnh, bảo hắn đội mưa đi phân phó hạ nhân làm việc.

Lúc lò sưởi trong phòng bắt đầu tản nhiệt, tim Hoài Không rốt cuộc cũng buông xuống.


Từ trong mưa quay về phòng, Ôn Bình kéo kéo quần áo đã sớm ướt đẫm, bất đắc dĩ cười, vì không muốn để tiểu nữ hài kia trông thấy mình phát ra tiếng long ngâm, hắn đã dứt khoát đi ra ngoài. Thật sự là vô vị mà!

Bất quá, hắn cũng chẳng phải vì cầu một cái cảm tạ mà làm chuyện này.

Yêu hóa hình là tạo hóa trời ban, nhưng loại biến hóa không đủ hoàn mỹ, yêu tính vẫn ẩn nấp trong thân thể tựa như một khối u không ngừng sinh trưởng, liên tục gây đau nhức, về lâu dài, có thể phải mất mạng.

Hắn tuy chưa từng có khối u, nhưng cũng từng đau bụng, cảm giác khi đó… Hẳn không khác với Ba Xà cho lắm.

Chỉ có điều, một cái đến chầm chậm, cái còn lại thì ập đến trong phút chốc.

Ngay khi Ôn Bình và Vân Liêu dự định hồi tông, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm… Chính xác, là thanh âm của hệ thống.

- Tuyên bố nhiệm vụ!

- Đến rồi, đến rồi!

Một khi có nhiệm vụ, chính là sắp có thu hoạch mới.

- Một siêu cấp tông môn, một tông môn độc nhất vô nhị thì cái gì cũng phải độc nhất vô nhị. Đầu bếp Luyện thể thập tam trọng cũng chẳng có gì đặc biệt, cho nên, thỉnh Kí chủ vì tông môn tuyển chọn một vị siêu cấp đầu bếp.

- Nhiệm vụ chiêu lãm: Một gã đầu bếp nấu đồ ăn ngon đến mức bạo phát, không hạn chế tu vi, không hạn chế chủng tộc.

- Phần thưởng nhiệm vụ: Miễn phí cải tạo kiến trúc, ngẫu nhiên nhận được một bản Hoàng cấp trung phẩm công pháp.

- Phần thưởng nhiệm vụ xa hoa quá vậy?

Ôn Bình thiếu chút nữa nhảy cẫng lên vì vui vẻ, cái phía trước đã là tồn tại nghịch thiên, cái thứ hai lại càng vô địch.

Hoàng cấp hạ phẩm đã có thể là trấn phái chi vật của nhị tinh tông môn, Hoàng cấp trung phẩm…Chỉ có tam tinh tông môn mới có.

Tỷ như tam tinh tông môn ở cách Thương Ngô thành vạn dặm. Về phần cảnh giới gì mới có thể tu hành? Đoán chừng ít nhất là cường giả Thông Huyền cảnh đả thông mạch môn tầng thứ nhất.

Trong lúc cao hứng, ánh mắt Ôn Bình không tự chủ được rơi trên người Thao Thiết.

Nhiệm vụ này là nhắm vào Thao Thiết?

- Yêu trù tiền bối, nữ nhi của ngươi thế nào rồi?

Vừa bước vào phòng, câu đầu tiên của Ôn Bình sặc mùi làm thân.

- Đa tạ Ôn tông chủ tương trợ.

- Yêu tính của Diệp nhi đã tạm thời bị áp chế. Ôn tông chủ vì kẻ mới quen như ta xuất thủ tương trợ như thế là đủ lắm rồi. Ta cũng không mong muốn gì hơn.

Hoài Không hiểu rõ, đối phương làm như vậy xem như đã hết lòng tương trợ, hắn nào dám có yêu cầu gì thêm?

Một lần là đủ rồi!

Ngày sau, đợi rời khỏi Đông thành hắn lại nghĩ cách, thiên địa to lớn, chung quy rồi cũng có cách áp chế yêu tính của Diệp nhi.

Đúng lúc này, Ôn Bình bất đắc dĩ cười cười.

Chính mình đào hầm, mình phải tự tay đến lấp vậy!

Sớm biết như thế, hắn dại gì nói mấy lời tuyệt tình kia?

Ôn Bình nghĩ nghĩ, rồi nói:

- Yêu trù tiền bối, kỳ thật, ta có thể vĩnh viễn áp chế yêu tính trong cơ thể nữ nhi của ngươi, nhưng ta sẽ bỏ công vô ích như vậy, yêu trù tiền bối phải đáp ứng một yêu cầu của ta mới được.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch