Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1012: Biệt Thự Của Hạ Thiên Hùng

Chương 1012: Biệt Thự Của Hạ Thiên Hùng

Dương Gian nhìn lấy cô ta rồi nói:

- Chẳng lẽ cô cho rằng toàn bộ thành phố Đại Kinh lớn như thế chỉ có mình tôi là có được quỷ vực hay sao thế? Ngoại trừ đám người Khương Thượng Bạch, Lý Quân ra, ở bên trong Hội anh em còn có một tên là Phương Thế Minh, khả năng cao tên này cũng có được quỷ vực. Với lại ở trong thành phố hẳn là còn có một số ngự quỷ nhân khác nữa, ít ra trên đoạn đường đi đến đây, tôi có thể mở hồ cảm thấy được một ít khác thường từ một số chỗ.

- Dù sao chỗ này cũng được coi là thành phố an toàn nhất, nên có rất nhiều người chạy đến đây để lánh nạn. Vì thế nước ở chỗ này rất sâu.

Lý Dao kinh ngạc nói:

- Điều này cũng đúng.

- Ở chỗ này chờ tôi.

Dương Gian không nói thêm lời nào, mà trực tiếp xuống xe, sau đó đi về phía căn biệt thự kia.

Hắn không sử dụng năng lực lệ quỷ, dù sao hiện tại hắn còn chưa xác nhận được xem Hạ Thiên Hùng có ở trong này hay không, cho nên nếu bớt được chút nào hay chút đó.

Trạng thái cân bằng mới của Dương Gian sẽ không phải là một trạng thái cân bằng hoàn mỹ, trước sau gì cũng sẽ xảy ra việc một trong ba con quỷ khôi phục nhanh hơn hai con còn lại và gây mất cân bẳng. Hắn sẽ gặp phải nguy hiểm do lệ quỷ khôi phục lại.

Nhưng thời gian sống sót hiện tại của hắn còn lâu hơn rất nhiều so với lúc mới khống chế mắt quỷ.

Ở bên trong một căn biệt thự hào hoa của tiểu khu thứ tám.

Sơn son thiếp vàng, lỗng lẫy xa hoa, rất có mùi vị của đại gia.

Khắp nơi đều là một màu vàng óng rực rỡ, dường như vách tường, gạch lát nền, hay đồ dùng trong nhà đều được bọc một lớp vàng vậy. Bởi vì độ sáng và bóng kia không phải là thứ mà những vật liệu bình thường có thể tạo ra được.

Mặc dù căn biệt thự không hề lớn, nhưng đã đủ để biểu hiện rõ sự hào hoa của nó, cũng không biết vì cái gì người chủ nhân của căn biệt thự này lại tiêu tốn tiền của để làm một chuyện không có não như vậy.

Ở trong mắt của những người khác, đây chắc chắn là một việc làm của kẻ ngu xuẩn, nhưng theo Hạ Thiên Hùng, đây là cách làm thông minh nhất.

Mặc dù căn nhà này không thể nào ngăn cản lệ quỷ xâm lấn, nhưng mỗi giây, mỗi phút nó đều có thể cung cấp cho hắn ta sự bảo vệ hoàn hảo. Cho nên điều này đang để hắn ta tiêu hao một lượng lớn tiền tài. Dù sao sinh mệnh của hắn ta mới là điều đáng quý nhất đối với hắn ta.

Ngày hôm nay, Hạ Thiên Hùng có mặt ở nhà.

Hắn ta rời khỏi cao ốc bình an vào buổi chiều để trở về nhà và hiện tại hắn ta đang ngồi đọc sách trong thư phòng.

- Nếu ngu thì nên đọc nhiều sách, ngu không đáng sợ, đáng sợ là ngu mà còn không biết là mình ngu.

Hạ Thiên Hùng hai chân bắt chéo, ngồi trên chiếc ghế nằm, trong tay là một cuốn 36 kế binh pháp. Mặc dù hắn ta đã đọc cuốn này rất nhiều lần rồi, thế nhưng mỗi ngày hắn ta lại đem ra đọc lại nó một lần và lĩnh ngộ ra được rất nhiều thứ.

Bất chợt.

- Gâu! gâu!

Không khí yên tĩnh ban đêm bị phá vỡ bởi tiếng chó sủa, tiếng sủa có chút gấp gáp, giống như có người lạ nào đó đang định xâm nhập vào bên trong căn biệt thự này.

- Hả?

Hạ Thiên Hùng lập tức để sách xuống, sau đó ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn ra phía cửa sổ.

Hắn ta nhìn thấy một con cho mà hắn ta nuôi đang hướng về chỗ tối tăm nào đó mà sủa. Thế nhưng khi hắn ta nhìn về phía kia lại không phát hiện ra bất cứ ai cả. Mặc dù đèn đường ở phía đó không được sáng cho lắm, nhưng vẫn đủ để hắn ta xác nhận xung quanh không có người.

- Con cho điên này, không có cái gì cũng sủa bậy sủa bạ, cẩn thận không là tao nấu riềng mày luôn đó.

Hạ Thiên Hùng lại một lần nữa trở về chiếc ghế nằm quen thuộc kia.

Nhưng vừa ngồi không được bao lâu, hắn ta lại để sách xuống.

Bởi vì tiếng chó sủa đã ngừng lại.

Ngừng một cách đột ngột, giống như bị thứ gì đó cắt đứt, chứ không phải do nó chủ động ngừng sủa.

- Rầm!

Ngay sau đó, căn phòng yên tĩnh xuất hiện tiếng cửa chính bị mở. Tiếng mở cửa không phải quá lớn, nhưng vì ở bên trong thư phòng của Hạ Thiên Hùng có chuẩn bị một số biện pháp phòng trộm, cho nên có thể nghe thấy bất cứ động tĩnh nào từ phòng khách.

"Mẹ nó, có biến."

Hạ Thiên Hùng lập tức trở nên căng thẳng, có thể vô thanh vô tức và giết chết con cho hắn ta nuôi cùng mở cửa trong một quảng thời gian ngắn như vậy, thì chắc chắn không phải là người bình thường. Cho dù là đặc công hay gì đó cũng không thể làm hai chuyện này gần như trong cùng một lúc như vậy được.

Hắn ta đang định đi ra khỏi thư phòng để nhìn xem là chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó lại chần chừ.

"Loại người dám trực tiếp xông thẳng vào nhà của mình như thế này, chắc chắn là không có ý tốt. Nói không chừng là kẻ thù của mình tìm đến cửa, Cẩn thận một chút sẽ không bao giờ sai, trước tiên cứ tránh đi một chút."

Ánh mắt Hạ Thiên Hùng khẽ nhúc nhích, hắn ta không đi ra khỏi thư phòng, mà về phía hầm ngầm.

Mặc dù hắn ta tự nhận là bản thân không hề thua kém bất cứ vị ngự quỷ nhân nào, nhưng vẫn lựa chọn cách làm việc cực kỳ cẩn thận.

Lúc này.

Ở bên trong căn phòng khách sáng chói bởi ánh đèn.

Dương Gian đứng giữa căn phòng, nhìn lấy những thứ sơn son thiếp vàng, hào hoa lộng lẫy ở xung quanh và tỏ ra nhíu mày:

"Có trộn lẫn vàng vào bên trong? Ở trên vách tường có một lớp vàng lá, mặc dù rất ít, nhưng có thể ngăn cản quỷ vực của mình."

Trên đầu của hắn có một con mắt quỷ dị đang không ngừng quét qua xung quanh.

Ánh mắt của hắn đã bị ngăn cản, không thể nào nhìn xuyên qua bức tường để quan sát hết toàn bộ căn biệt thự này. Bên trong tồn tại không ít góc chết.

"Nhưng ý nghĩ của việc hao phí lượng lớn tiền tài để tạo ra căn nhà này không hề lớn. Dù nó có tạo thành phiền phức đối với quỷ vực của mình, nhưng đó chỉ là một chút ít thôi."

Dương Gian có thể xác định được, Hạ Thiên Hùng ở bên trong căn biệt thự này.

Hắn nhìn thấy một số dấu vết cho thấy có người ở, cho nên đây cũng không phải là một căn biệt thự bị bỏ hoang.

Ngay khi Dương Gian đang định đi lên tầng hai, thì ở bên trong phòng khách lại xuất hiện giọng nói của một người đàn ông.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch