Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 252: Giang Diễm Gặp Nguy

Chương 252: Giang Diễm Gặp Nguy

Giang Diễm hoảng sợ hô to:

- Nhanh, đóng cửa xe lại nhanh, nhanh lên.

Mặc dù cô gái bán hàng kia vẫn không hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng vì cô cảm thấy cánh cửa đột nhiên mở ra, nên cô vẫn giữ chặt cửa xe lại theo như bản năng.

Trong nháy mắt, một cánh tay màu trắng bị kẹt lại trên cánh cửa, tiếp đó nó lập tức biến dạng, rồi da thịt bị vỡ ra, một mùi hôi thối bắt đầu lan tỏa vào trong xe.

- A!

Lúc này cô gái bán hàng kia mới nhìn thấy được thứ bị kẹt kia chính là một bàn tay, nhất thời cô ta sợ hãi quá phải hét toáng lên, cả người của đột nhiên co lại vì sợ.

Cửa xe bị mở ra toàn bộ, hiện tại bóng tối ở bên ngoài đã đậm đặc như mực đang tràn vào bên trong xe.

Ánh đèn ở trong xe kêu rẹt rẹt mấy tiếng, giống như mạch điện bị oxi hóa khiến cho nó tiếp xúc không được tốt nữa, cô gái bán hàng kia vẫn la hét không chịu ngừng.

Giang Diễm cắn chặt bờ môi, cố gắng không để cho bản thân hét ra, bất tri bất giác cô càng dẫm mạnh lên chân ga.

Giờ phút này, trên một con đường lớn ở một vị trí khác trong quỷ vực.

- Phạm vi của quỷ vực càng ngày càng lớn.

Dương Gian mở đèn xe lên, lái chiếc Mercedes chạy ở trên đường nhưng hắn buộc phải nhanh chóng dừng lại.

Vì phía trước đã bị chặn lại.

Một đống xe cộ dừng lại ở trên đường.

Ở bên cạnh có một cột mốc, bên trên viết: Đường Thắng Lợi. Hiện tại cột mốc này đã bị tróc hết sơn, bên trên cũng lộ ra từng vết rỉ loang lổ.

Nếu không phải trước đây Dương Gian đã từng đi qua nơi này rồi, có lẽ hắn sẽ không thể biết được ở đây là chỗ nào.

Dương Gian dừng xe lại, nhìn về phía bên cạnh.

- Quán Bar Hoa Hồng?

Một quán bar bị rách tung tóe hiện ra trước mặt hắn, bảng hiệu đã bị rơi xuống đất, bốn chữ Quán Bar Hoa Hồng đã bị tróc mấy rồi, hiện tại chỉ còn một chữ "Quỷ" nằm lơ lửng, treo trên không trung, đang rẹt rẹt phát ra ánh sáng. Mà ở trên tầng 2 của quán bar, xuyên qua lớp kính thủy tinh, hắn có thể mơ hồ thấy được một cỗ thi thể đang hơi đung đưa nhè nhẹ, trên cổ của người này là một chiếc dây thừng treo lên trên, đầu đã bị cụp về một bên.

Hơn nữa, Dương Gian còn có thể thông qua mắt quỷ để nhìn thấy rõ ràng trên miệng người kia còn ngậm một điếu xì gà, nó vẫn còn đang tỏa khói, dường như người kia vừa mới chết không lâu.

Dương Gian thu hồi ánh mắt.

"Quỷ đã không còn ở đây nữa rồi, việc cấp bách hiện tại là cứu lấy Giang Diễm, cứu người của anh ta trước còn không bằng cứu người của mình."

Đạp ga, hắn trực tiếp lao xe lên vỉa hè, cố gắng lái xe đi lọt qua khúc này để đi về phía trước.

Hắn lái xe đi khỏi cửa của quán bar không được bao lâu, cỗ thi thể treo ở trên tầng hai của quán bar đột nhiên mở mắt ra.

Đầu kia của điếu xì gà đột nhiên sáng lên một vệt sáng màu đó, dường như nó vừa bị cỗ thi thể kia rít vào một hơi.

Ở một đoạn đường khác, Dương Gian đột nhiên nghe được tiếng hét lên trong đêm tối, đồng thời mắt quỷ của hắn giống như nhận được một thứ gì đó kích thích, nó không chịu sự khống chế của hắn, tự động mở ra và nhìn về một phía, là tầng hai của một qunas lẩu

Sự thay đổi đột ngột của mắt quỷ khiến cho Dương Gian hiểu được có chuyện gì đang xảy ra ở phía trước.

"Chỗ đó có quỷ."

Nhưng đồng thời những chỗ có quỷ cũng có nghĩa là chỗ đó cũng có người, chỉ có người mới phát ra được tiếng hét.



Giờ phút này, tại tầng hai của một tiệm lẩu nằm ven đường, toàn bộ không gian bên trong đều tối đn, ánh đèn đã bị dập tắt, chỉ còn mấy ngọn đèn le lói của điện thoại di động nằm trong ngõ ngách. Mơ hồ có vài tiếng khóc lóc vang lên trong đó, kèm theo đó là những âm thanh sột soạt, có mấy chục người ngồi co cụm ở chỗ này.

Bọn họ là những người bị cuốn vào chuyện linh dị nhưng vẫn còn sống. Sau khi trải qua một ít chuyện, bọn họ bắt đầu được khai thông trong suy nghĩ, cũng hiểu được thứ mà bọn họ phải đối mặt hiện tại là cái gì, nhưng khi hiểu ra được thì bọn họ lại phải đối mặt với mỗi sợ hãi bao trùm toàn bộ lý trí. Mặc vậy đám người vẫn chưa bị sụp đổ hoàn toàn, nguyên nhân cũng đơn giản thôi. Bời vì trong nhóm người này còn có một vị Cảnh sát Quốc tế.

Kế bên có một cô ta gái đang ngồi trên ghế, dáng người của cô ta cao, hơi gầy, mặc một bộ đồng phục của Cảnh sát Quốc tế, tóc buộc thành đuôi ngựa sau đầu, trông rất già dặn nhưng hiện tại khuôn mặt thành thục này đã hiện rõ vẻ sự lo lắng cũng bất an.

Cô ta gọi là Đồng Thiến, Cảnh sát Quốc tế phụ trách chuyện linh dị ở nơi gần thành phố Đại Xương. Bởi vì dân số trong khu vực cô ta quản lý không nhiều, số lượng chuyện linh dị cũng tương đối thấp, bình thường cũng khá rãnh rỗi. Cho nên lần này cô ta bị phân bộ Châu Á sai điều đến trợ giúp chuyện linh dị trong thành phố Đại Xương nhưng mọi chuyện còn bết bát hơn so với tưởng tượng của cô ta.

Sau khi vào trong quỷ vực, Đồng Thiến cảm giác mọi chuyện có gì đó không được ổn.

Cô ta chưa đụng phải quỷ gõ cửa được ghi trên hồ sơ nhưng số lượng quỷ nô trong quỷ vực khiến cho cô ta phải rùng mình.

Chuyện này cũng không đơn giản là chuyện cô ta phải đối mặt với một con quỷ, mà là một đám quỷ.

Hơn nữa bản thân cô ta lại bị nhốt ở bên trong quỷ vực, hiện tại Đồng Thiến chẳng dám nghĩ tới việc đưa đám người bên trong ra ngoài, chuyện hiện tại cô ta có thể làm là cố gắng sao cho đám người này có thể kiên trì chờ đợi sống sót càng lâu càng tốt, chờ mọi chuyện sẽ có thay đổi cùng với sự trợ giúp từ cấp trên.

Thế nên cô ta bắt đầu tụ họp đám người sống sót lại và trốn vào tiệm lẩu này, có điều khi tiếng hét của phụ nữ lại khiến cho sắc mặt của cô ta phải thay đổi. Đồng Thiến có chút tức giận đứng dậy, xoay người về phía tiếng hét quát to.

- Là người nào kêu là bậy bạ vậy? Không phải là tôi đã bảo với mấy người rồi hay sao, mặc kệ gặp phải chuyện gì, cấp bách đến mức nào đi nữa cũng không được la hét. Nếu mấy người còn muốn sống phải nghe theo sự chỉ huy của tôi.

Có một người ở bên cạnh chỉ tay vào một người phụ nữ trung niên và nói:

- Là bà ta, vừa nãy là bà ta kêu.

Sắc mặt của người đàn bà kia hết sức khó coi, bà ta vừa run rẩy vừa run rẩy.

- Không, không phải tôi kêu, tôi không có kêu.

Đồng Thiến nói:

- Là bà gọi thì bà cứ nhận đi, làm gì mà không chịu nhận? Thử nói xem vì cái gì mà bà lại hét to.

Người phụ nữa này không chịu thừa nhận, sống chết gì cũng không chịu thừa nhận.

- Tôi đã nói là không phải tôi kêu rồi mà, mấy người không thể trách tôi.

Đồng Thiến nhíu mày lại.

- Có chuyện gì thì cứ nói ra, hiện tại là thời điểm đặc thù, nếu có chỗ nào không c bình thường, mấy người phải nhanh chóng nói cho tôi biết ngay. Hiện tại chúng ta đã ở bên trong một chỗ đặc biệt, mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn cả sự tưởng tượng của mấy người. Việc kêu bậy bạ không được phép xảy ra lần thứ hai, nếu có chuyện gì đó xảy ra ngoài ý muốn, có thể tôi sẽ không thể đảm bảo được sự an toàn của mấy người đâu.

Người đàn bà kia có chút trách móc Đồng Thiến.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch