Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 253: Quỷ Gõ Cửa Xuất Hiện

Chương 253: Quỷ Gõ Cửa Xuất Hiện

Người đàn bà kia có chút trách móc Đồng Thiến.

- Không phải cô bảo cô là cảnh sát hay sao? Như vậy thì sao cô có thể nói những lời như vậy chứ.

Đồng Thiến trầm mặt, đang muốn mở miệng nói thì ngay lập tức một âm thanh vang lên, khiến cả người cô ta tự động căng cứng, nhịn không được phải quay đầu lại nhìn.

- Cộp, cộp, cộp!

Âm thanh bước chân đi lên cầu thang vang vọng ở trong bóng tối, một bước, lại một bước. Cứ như thế, mấy bước chân kia khiến cho cô ta cảm thấy được sự ngột ngạt cứng ngắc, mà âm thanh cũng không được nhẹ nhàng, linh hoạt như người bình thường. Chỉ cần nghe được tiếng bước chân này là Đồng Thiến đã có thể phân biệt ra được. Đây chính là một cỗ thi thể đang di chuyển.

Đồng Thiến nhở giọng quát nhẹ:

- Tất cả câm miệng lại.

Cô ta vội vàng tiến lại gần cửa kính của tiệm lẩu, cầm đèn pin chiếu ra hành lang, ý đồ của cô ta là muốn mượn ánh sáng chiếu từ đèn pin để quan sát thứ gì đang đi lên cầu thang. Nếu thứ đó chỉ là quỷ nô, Đồng Thiến có thể đối phó không. Tiếng bước chân đi lên từ tầng 1, sau đó dần dần đi vào tầng 2. Mặc dù đèn pin quân dụng trong tay của cô ta rất sáng nhưng bóng tối ở xung quanh lại quá dày đặc, chỉ thấy được một lớp bụi ánh sáng mà thôi. Mặc dù không đủ sáng để thấy rõ mọi thứ, nhưng vẫn có thể quan sát được một cách mờ mờ.

Tiếng bước chân cứng ngắc, ngột ngạt càng ngày càng gần, tinh thần của Đồng Thiến căng như dây đàn. Cô ta hiểu được, quỷ đã tìm đến cửa rồi. Quả nhiên, hành động trốn trong tiểm lẩu rồi hi vọng bản thân có thể tránh khỏi nguy hiểm là một việc làm quá ngây thơ, nếu không nói là quá ngu ngốc.

Thế nhưng việc này chỉ là bất đắc dĩ, ngoại trừ xử lý con quỷ kia cô ta không còn cách nào khác. Mà xử lý con quỷ kia thì cô ta chịu, Đồng Thiến không làm được. Bởi vì số lượng người sống sót quá nhiều, mà ý thức, tố chất tâm lý của mấy người này chẳng có gì đáng nói, nếu cùng nhau hành động tập thể, họ chỉ càng vướng víu mà thôi, khi đó cả đám sẽ càng chết nhanh hơn. Nên cách tốt nhất cô ta có thể làm tập hợp lại rồi rúc vào một ngóc ngách nào đó trốn đi.

Sau một lát, có một cái đầu ló ra ở trong khu vực bị ánh chiếu mờ mờ nơi cầu thang.

Đôi mắt đẹp của Đồng Thiến đột nhiên co rụt lại.

Cô ta đã nhìn thấy thứ đi lên chính là một ông lão, mặt mũi hóp hép, gầy gò đầy nếp nhăn. Trên mặt ông lão là một đôi mắt trống rỗng, tro lạnh, không có biểu cảm gì hết, da của lão nổi đầy thi ban, giống như đã chết mấy ngày rồi. Trên người mặc một chiếc áo dài màu đen, dáng người cao gầy, di chuyển bằng đôi chân cứng ngắc trên cầu thang, phát ra những âm thanh ngột ngạt, một đoàn hắc ám bắt đầu bao phủ đến. Toàn bộ mọi thứ ở xung quanh dần dần bị ảnh hưởng, mặt đất bị hư thối, vách tường đang tróc ra từng mảng.

Trong nháy mắt Đồng Thiến cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy khắp sân.

- Con quỷ này...không phải con quỷ bình thường.

Từ lúc cô ta trở thành Cảnh sát Quốc tế, Đồng Thiến chưa từng gặp con quỷ nào đáng sợ như ông lão này. Chỉ mới nhìn qua một cái thôi mà đã khiến cho cô ta cảm thấy như bản thân vừa gặp phải ác mộng. Không cần suy đoán nhiều, Đồng Thiến đã ngay lập tức biết được, đây chính là đầu sỏ của chuyện linh dị lần này, danh hiệu: Quỷ gõ cửa.

Cô cố gắng ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, nhanh chóng suy nghĩ:

"Làm sao đây? Mình phải làm cái gì bây giờ? Có nên bỏ chạy không đây?"

Hiện tại, nến cô ta bỏ chạy một mình thì hẳn là vẫn còn kịp.

Thế nhưng, một khi cô ta làm như vậy sẽ bỏ lại mười mấy người sống sót ở đây, kết cục của bọn họ như thế nào Đồng Thiến tự hiểu. Nhưng ông lão này lại không cho Đồng Thiến có cơ hội suy nghĩ nhiều. Giờ phút này ông lão đã đi đến tầng hai, đồng thời đi thẳng về phía bọn họ đang ẩn nấp.

Mặc dù khoảng cách giữa Đồng Thiến và ông lão kia chỉ là 3 mét, ngăn ở giữa là một lớp kính nhưng cô ta không dám hành động tùy tiện. Đồng Thiến không nắm chắc việc bản thân có thể đối phó được với con quỷ kia không. Hơn nữa mục đích chính khi đến đây của cô ta không phải xử lý chuyện linh dị trong này mà là cứu người, cố gắng giảm bớt thiệt hại của chuyện này.

Cho nên cô ta không dám là nhưng chuyện mất lý trí, Đồng Thiến chậm rãi lùi về phía sau.

Ông lão kia cũng không có trực tiếp đi vào bên trong, chỉ dừng lại một cách quỷ dị ở trước cửa. Sau đó ông lão chậm rãi giơ cánh tay gầy gò, khẳng khiu lên trước cánh cửa.

“Cộc cộc, cộc cộc!”

Một âm thanh ngột ngạt, đè nén khiến cho người khác không thể thở nổi vang lên.

Đồng Thiến đã nhìn qua hồ sơ của quỷ gõ cửa, khi nghe được âm thanh này, cô ta đột nhiên biến sắc, quát to:

- Nhanh chóng rời khỏi đây, toàn bộ chạy khỏi đây, nhanh lên.

Những người khác đều đứng sững sờ nhìn về phía cô ta, bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đồng Thiến quát thêm tiếng nữa:

- Nhanh, đi ra khỏi đây từ cửa phụ.

Lúc này những người kia mới giật mình tỉnh ngộ, vôi vàng chạy về phía cửa phụ, vừa chạy vừa kinh hãi vừa la hét.

Thế nhưng, người đầu tiên chạy đến cửa phụ lại chỉ nghe một tiếng bịch, người này đụng phải vách tường, máu mũi chảy ra, cánh cửa lúc trước đã biến mất. Thay vào đó là một bức tường phủ kín rêu xanh, tỏa ra một mùi hôi thối.

Đồng Thiến vội vàng quay đầu nhìn lại, khi thấy cánh cửa đã biến mất, mà thay vào đó là một bức tường phủ đầy rêu xanh, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

Đồng Thiến vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh. Giờ phút này chúng cũng đã biến mất hết toàn bộ, thay thế cho chúng chính là những bức tường bất khả xâm phạm. Ngay cả những nổi lẩu, bàn ghế ở trong phòng cũng đã biến mất, không thấy gì nữa.

Đến lúc này thì Đồng Thiến mới ý thức được.

- Chỗ này đã không còn là ở trong tiệm lẩu nữa rồi.

“Cộc cộc, cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa lại vang lên thêm lần nữa.

- Á!

Lộn xộn, rối rắm..trong đám người xuất hiện một cỗ thi thể không còn hơi thở.

Chết rồi!

Đồng Thiến hiểu, đây chính là cách thức giết người của quỷ gõ cửa, gần như không thể giải thích, trong hồ sơ đã ghi rõ như thế.

- Không còn cách nào khác.

Cô ta cắn răng một cái, cô ta gỡ sợ dây buộc tóc của cô ta ra.

Mái tóc xỏa ra, bị Đồng Thiến vén ngược về phía trước.

Khi không bị mái tóc che đậy, một khuôn mặt người quái dị trắng bệch xuất hiện sau đầu của Đồng Thiến.

Gương mặt này có mũi có miệng, trông giống như nam cũng giống như nữ, hai mắt nhắm lại, khóe miệng cong lên trên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, quỷ dị.

Mặt quỷ Đồng Thiến.

Trong hồ sơ của Cảnh sát Quốc tế gọi cô ta như vậy.

Đồng Thiến quay lưng lại với ông lão kia, hướng khuôn mặt ở sau đầu về phía ông lão.

- Lạc, lạc lạc!

Sau một giây, khóe miệng trên khuôn mặt kia mở ra, theo đó là một nụ cười quái dị khiến người ta sởn cả da gà, không thể nào để diễn tả được tiếng cười này bằng lời, nó rất sắc bén...quái dị? Khiến cho người khác phải rùng mình vì sợ hãi, chỉ cần nghe qua thôi đã biết được chủ nhân của tiếng cười này là thứ gì. Bởi vì chỉ có quỷ mới có thể cười được như thế, chứ người bình thường không có một ai có thể làm được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch