Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 334: Tôi Có Thai Rồi

Chương 334: Tôi Có Thai Rồi

Nói đến đây, Giang Diễm lại hạ thấp giọng xuống, biến tướng âm thanh cho nó khủng bố thêm một chút.

- Hai ngày trước, ở bên ngoài đã từng chết hai mươi mấy người, thi thể nằm la liệt khắp nơi, nghe Dương Gian bảo là trong căn nhà này có quỷ. Ở trên tầng 5 của căn phòng này có chứa đựng một số thứ không ai dám tiếp xúc. Lần trước chắc cô cũng hiểu được nguyên nhân vì sao khắp căn biệt thự lại phải bịt kín bằng vải đen rồi chứ? Bởi vì chỗ này có một con quỷ, con quỷ kia nằm ở trong căn biệt thự này. Đến hiện tại tôi vẫn còn chưa biết được thứ kia đã đi hay chưa nữa. Cũng có thể là lúc này nó đang ngồi ở đây nghe chúng ta nói chuyện

Mặc dù trong lòng Trương Lệ Cầm có chút sợ hãi nhưng cũng không cô không có biểu hiện ra.

- Lần trước tôi cũng đã nghe tổng giám đốc Dương nói chuyện qua rồi. Thế nhưng nhắc đến chuyện này thì tôi lại phải cảm ơn tổng giám đốc Dương. Nếu không nhờ ngài ấy cứu thì có lẽ là lần trước hai chúng ta sẽ không thể nào thoát khỏi trung tâm thành phố được.

Nói thế nhưng trên mặt của cô vẫn có bộ dạng nặng nề của người mang tâm sự.

Trời ơi, vì sao đến cả cái này rồi mà cô ta vẫn không chịu hoảng sợ chứ?

Nếu có Trương Vĩ ở chỗ này thì tốt rồi, cậu ta chắc chắn sẽ có cách để đuổi cô gái Trương Lệ Cầm này đi. Đáng tiếc là một nhân tài ưu tú như vậy lại bị cha của cậu ta mang đi mất rồi.

Ngay khi Giang Diễm đang tự hỏi bản thân nên làm cách nào để đuổi cổ được cô gái khiến cho cô có cảm giác uy hiếp rời khỏi đây. Để bản thân cô ngồi vững vàng ở vị trí Đông cung nương nương thì bên ngoài truyền đến tiếng xe dừng lại.

Hai mắt Giang Diễm trợn tròn.

“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, sao cậu ta về sớm như vậy?”

Trương Lệ Cầm nghe được tiếng dừng xe thì lập tức thở phào một hơi. Bản thân có nhân viên của cửa hàng xe hơi cho nên chỉ cần nghe qua thôi là cô đã có thể phân biệt được tiếng xe lúc nãy là âm thanh của chiếc Bentley mà Dương Gian mới mua.

Chỉ một lát sau, Dương Gian đã xách theo hai cái túi hành lý nặng nề đi vào.

Vừa vào đến cửa, Giang Diễm đã lập tức bị hắn mắng.

- Chị có bị điên không vậy? Ở nhà có một mình mà cô bật đèn cả 4 tầng, ngay cả đèn WC chị cũng mở. Không phải chị là người đi nộp tiền điện hay sao, hiện tại giá điện cao lắm đó, sao chị không biết tiết kiệm một chút? Quả nhiên chị không làm việc nhà thì sẽ không hiểu được cách lo liệu nhà cửa, tôi ở bên ngoài kiếm tiền vất vả lắm, chị có biết không?

Giang Diễm ngẩng đầu lên:

- Đều là người có gia sản mấy tỷ rồi mà cậu còn tính toán chi ly chút tiền điện. Cậu có biết là tôi rất sợ hãi khi phải ở một mình trong căn biệt thự này không?

Dương Gian nói.

- Chị thử đi ra ngoài mà xem đi, chị sẽ biết cái gì mới gọi là kinh khủng, đừng có mà ở trong phúc lại không biết hưởng phúc.

Trương Lệ Cầm vội vàng đứng dậy chào hỏi:

- Chào tổng giám đốc Dương, ngài khỏe chứ.

Dương Gian hơi nhíu mày:

- Cô đến đây từ khi nào vậy?

Trương Lệ Cầm nói.

- Tôi đến đây từ khi chiều, sau đó tôi ngồi chờ tổng giám đốc Dương đến giờ.

Giang Diễm bĩu môi:

- Cố ấy mang biển số xe đến cho cậu đó, đồng thời xử lý một số thủ tục còn sót. Cơ mà chất lượng phục vụ tốt thật, ngồi chờ cả nửa ngày.

Trương Lệ Cầm có chút xấu hổ cười cười:

- Tổng giám đốc Dương, tôi có thể làm phiền ngài mấy phút được không? Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu.

Dương Gian nghĩ nghĩ một lát rồi nói:

- Được.

Sau đó nói với Giang Diễm:

- Chị đại Giang, giúp tôi mang mấy thứ này cất kỹ đi, đừng có táy máy đấy nhé.

- Biết rồi.

Giang Diễm vừa trả lời Dương Gian, vừa dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Lệ Cầm. Trực giác của phụ nữa cho cô biết, hôm nay chắc chắn cô gái Trương Lệ Cầm này đang muốn làm chuyện gì đó không dám cho người khác biết. Trương Lệ Cầm cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, nên cô rất nhanh nhẹn đi đến căn phòng cũ mà hai người đã xảy ra quan hệ.

Dương Gian cười nói:

- Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không đến nữa, không ngờ cô cũng là người khẩu thị tâm phi. Sao vậy, muốn tôi à?

Trương Lệ Cầm do dự một chút, rồi mới mở miệng nói:

- Dương Gian, hai ngày hôm nay tôi phát hiện ra cơ thể của tôi có chút gì đó không đúng. Hình như tôi mang thai rồi, tôi không dám để cho hắn ta biết nên mới chạy đến tìm cậu.

Nụ cười trên mặt của Dương Gian lập tức tắt hẳn, trong đầu của hắn lập tức hiện ra các từ như: Hiệp sĩ đổ vỏ, song hỉ lâm môn, thảo nguyên xanh xanh.

Cảm ơn, cái mũ này đúng là loại mũ mà tôi rất thích.

- Chắc chắn không phải tôi rồi, gì chứ chuyện này tôi vẫn có thể hiểu được. Cô định tìm tôi để chịu trách nhiệm à? Thật xin lỗi, cái này tôi không thể nhận được.

Trương Lệ Cầm vừa thẹn vừa gấp:

- Không phải, ý của tôi không phải như thế. Tôi thấy tôi không hề mang thai, dù lần trước không cẩn thận thì nó cũng không thể nào nhanh như thế được nhưng cậu nhìn bụng tôi mà xem.

Nói xong, cô cũng không có kiêng kỵ điều gì hế mà lôi áo lên, để lộ ra cái bụng trắng nõn.

Khác với lần trước, lần này cái bụng của cô đã hơi to ra một chút, trông rất giống như của người mang thai.

Ngay lập tức từ trong điện thoại di động định vị vệ tinh vang lên tiếng chửi rủa của Lưu Tiểu Vũ.

- Dương Gian, cậu là tên cặn bã, vậy mà cậu lại dám làm loạn ở bên ngoài.

Việc duy trì liên lạc 24/24 khiến cho Lưu Tiểu Vũ nghe được toàn bộ chuyện nãy giờ.

Trương Lệ Cầm giật mình.

- Ai đang nói chuyện vậy?

Dương Gian nói:

- Có thể là do lương tâm của tôi đang mắng tôi đó, không cần phải để ý đến nó. Có phải là do cô bị bệnh hay không?

Trương Lệ Cầm nói:

- Không, không phải bị bệnh, trong bụng của tôi có một đứa bé. Không thì cậu thử sờ mà xem.

Vừa nói cô vừa cầm lấy tay của Dương Gian và đặt lên bụng của cô.

Dương Gian lập tức nhíu mày, hắn đã cảm giác được bên trong có một cái thai nhi đang ngọ nguậy.

Thai nhi này còn rất nhỏ, nó chỉ to chừng cỡ bàn tay mà thôi.

Thế nhưng sau một giây, bàn tay của hắn lại đột nhiên thu lại vì cảm thấy cái gì đó.

Trên bụng của Trương Lệ Cầm, lộ ra hình dạng khuôn mặt của một đứa bé sơ sinh. Khuôn mặt của nó rất dữ tợn, nó đang há miệng ra định cắn tay của Dương Gian, mặc dù còn cách một lớp da.

- A!

Trương Lệ Cầm vô ý thức che bụng, cô cảm giác được sự đau nhức trong dạ dày.

Dương Gian nhíu mày:

- Mới lớn có chừng đó mà đã hung hăng như vậy sao? Còn muốn cắn cha của mày cơ à? Cẩn thận không tao giết mày đấy.

Trương Lệ Cầm nói trong sợ hãi:

- Dương, Dương Gian, chuyện này, cái này là cái gì vậy?

Tròng mắt Dương Gian hơi híp, hắn trầm giọng nói:

- Đây chính là quỷ anh, sao cô lại có thứ này được chứ?

Trương Lệ Cầm lắc đầu nói:

- Không, tôi cũng không biết. Giống như bất tri bất giác thì có nó. Chờ đến khi tôi phát hiện ra thì đứa bé trong bụng đã thành hình rồi. Dường như nó lớn hơi nhanh.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch