Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 458: Người Mất Chuyện Hết

Chương 458: Người Mất Chuyện Hết

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Quan tâm gì việc bên trong này có dính dáng đến chuyện linh dị hay không. Triệu Khai Minh chết là kết quả tốt nhất. Hắn ta là một nhân vật rất nguy hiểm. Vì phục sinh lại người nhà của hắn ta mà hắn ta lại không tiếc khi để cho toàn bộ thành phố Đại Xương chôn cùng. Nếu hắn ta không tự sát, tôi sẽ giúp hắn ta tự sát.

Mấy ngày trước, nếu không phải do hắn cần đứng lại để canh chừng cỗ thi thể của quỷ chết đói, khiến thời gian bị chậm trễ. Hắn đã sớm chạy đi tìm Triệu Khai Minh để tính sổ rồi.

Sau đó thành phố Đại Xương bị bên trên tiếp quản, Dương Gian đã mất đi cơ hội động thủ tốt nhất.

Dù sao việc giết Cảnh sát Quốc tế ngay trước mặt tổng bộ Cảnh sát Quốc tế là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn. Dù muốn giết cũng phải kiếm một cái cớ mới được.

Triệu Kiến Quốc cũng cực kỳ thống hận người này.

- Triệu Khai Minh đúng là một nhân vật nguy hiểm, việc hắn ta chết cũng coi như tiện nghi cho hắn ta lắm rồi. Nếu không đợi cho bên chúng tôi phái người đi bắt, một khi định tội thành công thì việc xử bắn là điều không thể tránh khỏi.

Nếu không phải do tên này dung túng cho quỷ anh phát triển, loại chuyện linh dị ở cấp bậc này căn bản sẽ không hề phát sinh.

Dương Gian nói:

- Người đã chết rồi, chuyện này cứ kết thúc đi. Không biết anh còn có chuyện gì muốn nói với tôi nữa không?

- Ngày mai thành phố Đại Xương sẽ tổ chức một cuộc họp khá quan trọng, tôi hi vọng cậu có thể xuất hiện ở đó. Chuyện linh dị của thành phố Đại Xương đã kết thúc, còn những chuyện còn lại đều do chúng tôi quản lý. Cảnh sát Quốc tế khác đều phải trở về khu vực quản lý. Vì thế cấp trên muốn tổ chức một cuộc họp tạm thời, mục đích chủ yếu là để cho mọi người chào hỏi và làm quen với nhau thôi.

- Đương nhiên cũng không hoàn toàn là như vậy, còn có một vài báo cáo khác. Dù sao mức độ liên lụy của chuyện này quá lớn, có một số chuyện cần cậu đi đến đó để trả lời. Cũng liên quan đến công lao của cậu, bên trên muốn dành cho cậu một vài phần thưởng. Đến lúc đó khó tránh khỏi việc cậu cần phải đi đến thành phố Đại Kinh một chuyến.

Dương Gian nói:

- Rắc rối như vậy sao?

Triệu Kiến Quốc vừa cười vừa nói:

- Chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi. Cậu cứ coi như là bản thân đang đi du lịch cũng được. Với lại hiện tại cậu đã là Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương, một số thông lệ cũng cần phải thực hiện. Hơn nữa cũng có một số đãi ngộ cần cậu đi tranh thủ giành lấy cho bản thân.

Dương Gian ngẫm lại một chút, hắn cảm thấy như vậy cũng đúng. Nếu bản thân đã lựa chọn làm Cảnh sát Quốc tế, đương nhiên phải lộ mặt một chút rồi.

- Được rồi, tôi biết rồi. Chờ sau khi làm xong mấy chuyện ở thành phố Đại Xương, tôi sẽ lập tức qua thành phố Đại Kinh.

Đại Kinh là thủ đô của quốc gia, hiện tại chắc chỉ có nơi đó mới được coi là thành thị an toàn nhất nước, không có cái thứ hai.

Triệu Kiến Quốc nói:

- Được rồi, tôi sẽ không tiếp tục làm phiền cậu nữa. Cuộc họp ngày mai sẽ tổ chức lúc 8 giờ sáng, tại trung tâm thể dục thể thao của thành phố.

Dương Gian nói:

- Ừm, tôi sẽ đến đó đúng giờ.

Sau khi tiễn Triệu Kiến Quốc đi, Dương Gian mơ hồ cảm thấy được hình như hắn đã được coi là người quan trọng trong chuyện linh dị rồi.

Mặc dù việc này còn khá mờ mịt nhưng từ thái độ và việc Triệu Kiến Quốc đích thân chạy đến nhà hắn để bái phỏng. Đồng thời lại còn muốn mời hắn chạy qua thành phố Đại Kinh một chuyến là đủ để thấy được.

Cũng đúng thôi.

Hiện tại bản thân Dương Gian thể hiện ra giá trị đích thực của hắn. Dù sao việc chỉ bằng một người mà có thể xử lý được chuyện linh dị ở cấp độ đó thì chắc thanh danh đã được lan truyền rộng rãi trong giới ngự quỷ nhân.

Nhưng không có bất cứ một ai hi vọng một người có thân phận thấp hèn sẽ biến thành người anh hùng.

Không biết vì cái gì khi Dương Gian thấy được bức ảnh tự tử của Triệu Khai Minh, hắn lập tức nhớ lại câu nói cuối cùng của hắn ta.

Hắn mơ hồ cảm thấy dường như việc nổi tiếng của bản thân cũng không phải là chuyện gì tốt.

Ban đầu hắn còn là một ngự quỷ nhân không có chút tiếng tăm nào, đến hiện tại hắn lại vô cùng nổi tiếng trong đám ngự quỷ nhân. Điều này mang đến cho hắn vô số chỗ tốt nhưng đồng thời nó cũng kèm theo khá nhiều phiền toái.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, đi đến đâu tính đến đó. Hiện tại có nghĩ nhiều cũng vô dụng."

Dương Gian cất đi bản báo cáo tử vong của Triệu Khai Minh, sau đó chuẩn bị đứng dậy.

Lần này cũng giống như mọi ngày, hắn lại tiếp tục rúc ru rú trong nhà để nghiên cứu những thay đổi trong cơ thể.

Cũng ngay lúc này, ở bên ngoài tiểu khu Quan Giang lại xuất hiện mấy vị khách không mời.

Một người thanh niên trẻ tuổi, với vóc người thon dài và khuôn mặt khá đẹp trai. Người này đứng ở bên phía bờ sông bên kia so với tiểu khu Quan Giang và nhìn sang bên này.

- Tên Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian ở trong tiểu khu này đúng không?

Một người đồng bạn bên cạnh của người kia đáp.

- Theo tư liệu thì đúng là như thế, tuy nhiên do bên phía phân bộ Châu Á đang cố gắng che giấu tin tức. Vì vậy chúng ta chỉ có thể điều tra được một số tin tức cơ bản mà thôi, dù sao những thứ này đều do chúng ta điều tra công khai, chỉ có thể nhận được những thông tin mà Cảnh sát Quốc tế không cần bảo mật. Có muốn sang bái phỏng một chút không?

Người thanh niên kia nghĩ nghĩ một lát, sau đó bảo:

- Hẳn là chúng ta nên đi qua đó chào hỏi một câu. Nhưng chưa phải là lúc này.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch