Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 176:

Chương 176:





Hoắc Tư Tước cũng muốn vỗ tay khen ngợi.

Hứa Dao cùng Hoắc An An đều bị mang đi, Hoắc Tư Tước cũng ôm Tể Tể cùng Bách Minh Tư, Hoắc Tư Thần trở về phòng riêng trước đó của họ.

Chuyện bên ngoài tự có cha xử lý, mấy đứa trẻ chơi đến quên trời quên đất, mãi cho đến trời tối, trước khi trở về thì Hoắc Tư Cẩn đã đến đón bọn họ.

Ánh mắt của Hoắc Tư Cẩn có chút đỏ, chắc là đã khóc.

Tể Tể thấy vậy vội vàng nhào vào trong ngực anh cả.

"Anh cả không cần khổ sở, mẹ đã đi đầu thai, mẹ có nhiều công đức nhất định có thể đầu thai vào nhà tốt, phúc lộc song toàn, khỏe mạnh trôi qua bình yên."

Hoắc Tư Cẩn ôm Tể Tể, hít thở thật sâu.

Vừa xoa đầu nhỏ của bé, vừa cưng chiều vừa cảm kích.

"Anh cả tin Tể Tể, cảm ơn Tể Tể."

Bé cười, dụi dụi đầu vào cánh tay anh cả, vô cùng mềm mại đáng yêu.

"Vậy anh cả cũng đừng buồn, nếu không, mẹ để lại hình ảnh lưu niệm cũng đều uổng phí."

Hoắc Tư Cẩn gật đầu, thanh âm hơi khàn khàn, trong mắt đều là dung túng.

"Ừm, anh cả biết rồi."

Nói xong lại bổ sung một câu: "Sao Tể Tể biết tất cả mọi chuyện vậy?"

Bé thuận miệng nói: "Bởi vì Tể Tể là con gái ruột của cha!"

Hoắc Tư Thần ở bên cạnh cũng thuận miệng hỏi: "Cha ở Địa Phủ của em sao?"

Bé vui vẻ gật đầu: "Đúng thế!"

Hoắc Tư Tước cười trêu chọc: "Tể Tể, em nói như thể cha của em ở Địa Phủ là Minh Vương đại nhân trong truyền thuyết vậy?"

Tể Tể: "...... Đúng vậy! Hả? Hả! Hả!"

****9:

Tể Tể dùng hai bàn tay mũm mĩm che lại cái miệng nhỏ của mình, một đôi mắt to ngập nước đảo quanh.

Hoắc Tư Thần: "Tể Tể, em che miệng làm gì vậy?"

Tể Tể: "......"

Đôi mắt to chớp chớp, bé che cái miệng nhỏ càng chặt hơn.

Đôi mắt to đen nhánh ngập nước, mang theo sự bất an và không yên lòng.

Hoắc Tư Tước sửng sốt một chút, giống như nghĩ đến điều gì, nhanh chóng nhìn về phía Tể Tể dò xét.

Nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt của cậu dần dần thay đổi.

Ánh mắt Hoắc Tư Cẩn nhìn Tể Tể cũng biến thành rung động.

Về phần Bách Minh Tư......

Bách Minh Tư lộ ra vẻ mặt thì ra là thế.

Thậm chí có loại ảo giác tất cả đều kết thúc.

Cậu nhớ tới lần đầu tiên chú Hoắc mang theo Tể Tể đi tới nhà cậu để gặp ông nội, lúc Tể Tể nói với ông nội khi ông đụng vào trán của em ấy.

"Ông nội Bách, cha nói không thể đụng vào trán của Tể Tể, sẽ rất đau!"

Ông nội có công lực thâm hậu, nhưng chỉ hơi chạm đến trán của bé một chút mà ngón tay đã bị đau đến rụt trở về.

Sau đó Tể Tể bắt lấy tay ông thì cơn đau nhức đã lập tức dịu đi.

Đó chắc hẳn là sự bảo vệ của Minh Vương dành cho con gái ruột.

Người sống chớ đụng, nếu không ắt gặp phản phệ.

Chỉ có Hoắc Tư Thần, trong đầu vẫn đầy nghi vấn.

Cậu lại gần Tể Tể, nhẹ nhàng đụng đụng vào gò má nhỏ múp míp của bé.

Bởi vì da thịt của bé vô cùng trắng mịn, còn đặc biệt trơn trượt và đàn hồi, giống như trứng gà vừa lột vỏ, Hoắc Tư Thần nhịn không được mà dùng ngón tay chọc chọc thêm mấy lần.

Hoắc Tư Tước vội nắm lấy tay em trai ngốc còn chưa hiểu gì: "Hoắc Tư Thần! Em muốn chết sớm hay sao?"

Hoắc Tư Thần khó hiểu: "Gì?"

Thân thể của cậu khỏe mạnh, làm việc và nghỉ ngơi đều có quy luật, bây giờ cậu chỉ mới có tám tuổi!

Hoắc Tư Thần cảm thấy ủy khuất: "Anh hai, đang yên đang lành tự nhiên anh nguyền rủa em làm gì? Em đang muốn hỏi Tể Tể, có phải miệng của em ấy đang không thoải mái?"

Hoắc Tư Tước im lặng.

Khóe miệng Hoắc Tư Cẩn giật một cái.

Mặc dù thời gian anh tiếp xúc với Tể Tể ngắn nhất, về nhà muộn nhất, nhưng bởi vì lớn nhất, cho nên đầu óc đủ linh hoạt suy nghĩ cũng nhanh nhạy, rất nhanh đã hiểu được vì sao Tể Tể bỗng nhiên che miệng.

Động tác nhỏ của em ấy, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi!

Trong lòng của anh kinh hãi, con ngươi co rụt, nhưng vẫn tận lực để cho mình duy trì hình tượng trầm ổn già dặn của anh cả, sợ dọa đến mấy đứa em thì không tốt.

Tâm tình đang rất kinh hãi thì nghe được câu nói của em trai út, miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Anh nhìn qua Tư Tước và Minh Tư, xác định chỉ có em trai ngốc Tư Thần là đầu óc không được khai sáng!

Tể Tể làm gì có chỗ nào không thoải mái, đây là bỗng nhiên lỡ lời, đang kinh hoảng luống cuống.

Tể Tể thấy anh ba lo lắng cho mình liền vỗ về cậu.

"Anh ba, Tể Tể không sao, Tể Tể chỉ là......"

Bé suy nghĩ cẩn thận từng li từng tí, lông mi dài nhỏ nhẹ nhàng run rẩy.

Đôi mắt đen sáng như thủy tinh, nhưng vì lo lắng mà bị phủ một tầng sương mù nhàn nhạt.

Hoắc Tư Thần vẫn không phát hiện ra, đứng yên một chỗ gấp đến không chịu được mà đi vòng quanh tại chỗ.

"Chỉ là cái gì? Tể Tể, em muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, chúng ta đều là người một nhà, chẳng lẽ anh ba còn trách em sao?"








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch