Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 101: Từ nhỏ dạ dạy đã kém

Chương 101: Từ nhỏ dạ dạy đã kém




Dịch giả: BK

Edit: Long Hoàng

Duyệt: Long Hoàng

Nói là về học viện thu dọn đồ đạc, nhưng thực ra Chúc Minh Lãng phát hiện mình cũng căn bản chẳng có gì để thu dọn…

Phiếu cơm của Đại Hắc Nha vừa khéo cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, ăn hết một cái mùa đông cộng thêm nửa mùa xuân rồi, Chúc Minh Lãng còn tưởng rằng học phần của mình dư sức cho nó ăn trong một thời gian dài, nào ngờ Đại Hắc Nha lại là một đầu Đại Vị Vương.

Ngược lại đáng mừng là, xử một đống thức ăn ngon hoàn mỹ xong, Đại Hắc Nha cũng có tiến hóa, trên thân mọc ra vây cá răng cưa, vây cá này sắc bén đến cực điểm, lúc cận chiến có thể xé rách da thịt của một số sinh vật cỡ lớn, cũng có thể tạo thành vết thương sâu làm cho kẻ địch liên tục chảy máu đến chết. (Dg: cứ hình dung đến mất skill trong LoL, haha)

Chúc Minh Lãng cầm một đầu lợn rừng đen bị ấu linh cắn chết thí nghiệm thử, một khi bị đống vây cá răng cưa này đả thương, dù vết thương chỉ nhỏ bằng khoảng ngón tay, thì cũng sẽ khiến cho con lợn rừng trong vòng nửa canh giờ phải mất mạng vì chảy máu!

Cái này có thể xem như là lợi khí trí mạng rồi, không những vậy đến cả răng nanh của Đại Hắc Nha cũng có được công năng như thế.

Về sau nếu như gặp địch nhân khó xơi, trước làm nó thương nhẹ, lại tiến hành kéo dài thời gian, chờ đợi vết thương sâu của nó làm mất máu dẫn đến suy yếu rồi đánh ra đòn chí mạng, cách săn thú như vậy cũng xem như rất ổn thỏa!

Thần Mộc Thanh Thánh Long thì đang tiến hành luyện tập chăm chỉ, luyện tập phi hành, luyện tập cách điều khiển dây leo, cũng như tăng lên cường độ thân thể.

Hình thể nó giờ còn lớn hơn Bạch Khởi một chút, đã có thể bắt đầu chở Chúc Minh Lãng phi hành trên không trung học viện một cách tự nhiên rồi.

Chỉ tiếc trên người nó vì lý do thương tật, một mực không thể nào thức tỉnh năng lực mới, vốn là thể trạng của nó còn có thể phát triển to lớn hơn nữa, nhưng bây giờ chỉ có thể lớn bằng một con Phi Điểu Ngụy Long mà thôi …

Cánh của nó do thiết diệp thanh vũ cứng cáp tạo thành, so với một ít loại tấm chắn còn rắn chắc hơn, nhưng thân thể nó lại có chút yếu ớt, năng lực phòng ngự quá kém, nhược điểm và chỗ yếu hại cũng rất nhiều.

Những ngày này Chúc Minh Lãng đều luôn vắt óc suy nghĩ cách bù đắp điểm yếu cho nó, nhưng bởi vì thân thể tàn long có nhiều hạn chế, lại thêm Nam Mộc rất khó tìm, lúc phát dục trưởng thành hẳn sẽ có chút không đủ.

Nhưng cũng nhờ vậy, mà Chúc Minh Lãng mới hiểu rằng con đường trưởng thành của Thần Mộc Thanh Thánh Long vô cùng gian nan, phải bỏ ra rất nhiều cố gắng.

Cũng may Thần Mộc Thanh Thánh Long rất chăm chỉ, nó từ trước tới giờ nếm qua rất nhiều khổ cực, cho nên tuyệt đối không bao giờ từ chối bất cứ cuộc huấn luyện hay thực chiến nào, nó tin tưởng cuối cùng nhất định sẽ có một ngày mình có thể vượt qua sự thiếu sót tiên thiên, thành tựu phi phàm.

Bạch Khởi tu hành thì lại đơn giản hơn nhiều.

Bản thân nó sau khi hoàn thành thuế biến từ dạng Băng Trùng trở thành Băng Thần Bạch Long, hiện tại nó chỉ cần an an ổn ổn trưởng thành là được.

Cũng may tốc độ phát triển của nó cực kỳ nhanh, có lẽ không cần qua mùa hè nó liền có thể bước vào thành niên kỳ.

Đương nhiên cái này cũng nhờ có mình được phục dụng Linh Vực Quả…

Nuôi rồng thì sẽ trở nên ham tiền, câu nói này quả không sai, Chúc Minh Lãng thật vất vả mới kiếm về được chút tiền của, cảm giác mùa xuân xa xỉ của mình sắp đến, ai ngờ mới có qua mùa đông, tiền tiết kiệm đã chẳng còn mấy.

Chủ yếu tài nguyên cho Bạch Khởi trưởng thành cực kỳ đắt đỏ, Băng Long huyết mạch, Tinh Phong chi pháp, Thương Long huyền thuật, vật liệu đủ thỏa mãn ba loại huyết mạch này vừa thưa thớt lại có giá cao ngất ngưởng, Chúc Minh Lãng gần như bỏ ra ngàn vàng để tìm kiếm, rốt cuộc mới tìm thấy thiên tài địa bảo phù hợp, trực tiếp dốc cạn túi để mua về!

Hiện tại mới thấy, lúc trước cắn răng bỏ tiền mua đều là đáng giá, dưới tình thế nghiêm trọng trước mắt, Bạch Khởi có thể sớm ngày tiến giai đối với mình và Lê Vân Tư đều là một loại bảo hộ, nếu dựa vào tốc độ trưởng thành này, e rằng chỉ cần non nửa nửa năm nữa…

Đằng sau thành niên kỳ, còn có một lần tiến hóa nữa.

Là thành thục kỳ …

Nhưng không có khả năng dễ dàng đơn giản thế được.

Ba giai đoạn ở vị trí đầu, là ấu niên kỳ, trưởng thành kỳ, thành niên kỳ, đều là các thời kỳ sinh trưởng tự nhiên của long sủng, dù không dùng thiên tài địa bảo, không có Linh Vực trợ giúp thì đến đủ thời gian chúng cũng sẽ đạt đến được.

Nhưng thành thục kỳ thì rất khó nói, rất nhiều sinh linh đạt đến cuối cùng của sinh mệnh cũng chưa chắc có thể tiến hóa đến giai đoạn này.

Thần Mộc Thanh Thánh Long thân là tàn lòng, hẳn là vô duyên với giai đoạn thứ tư này.



“Chúc Minh Lãng, ngươi rốt cuộc cũng muốn rời ra ngoài sao, những người như chúng ta quả nhiên đẳng cấp quá thấp, ở một chỗ với chúng ta quả thật khiến ngươi có chút tự hạ đẳng cấp mà.” Trần Bách nói chuyện luôn mang theo vẻ chua chát mở lời.

Hồng Hào cùng Lý Thiếu Dĩnh thấy Chúc Minh Lãng đang thu dọn hành lý, cũng thò đầu ra hóng hớt.

“Chúc huynh đệ, ta ở trong học viện cũng có chút quan hệ, ta sẽ cho người làm một cái trạch viện thật lớn, chúng ta cũng có mấy đầu Chân Long, lại ở chung làm hàng xóm, ngươi thấy sao?” Hồng Hào rất đại khí nói.

“Ta không có tiền." Lý Thiếu Dĩnh khổ cái mặt nói.

Hắc Giao ăn Kim Thiềm Thử, Kim Thiềm Thử lại là đại bảo vật đối với người giàu, những nông hộ bắt được Kim Thiềm Thử đều bán được với giá cực cao.

Lý Thiếu Dĩnh mỗi ngày bôn ba, căn bản không còn thời gian tranh đấu cùng đồng học như trước, trở thành Mục Long Sư, căn bản cũng không ưu việt như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại có cảm giác bản thân sắp thành nô lệ cho Long sủng rồi. (Sen và boss :v )

“Không sao cảm Hắc Giao của ngươi rất cường đại, mạnh như hổ, sau này chúng ta cùng nhau làm một cái nhiệm vụ, tiền thưởng chia đôi, như vậy thì tiền thuê không thành vấn đề rồi!” Hông Hào nói ra.

“Thuê??” Lý Thiếu Dĩnh trợn trắng cả mắt, người khác làm Mục Long Sư thì đều đi mua nhà, mình vậy mà lại phải đi thuê…

Được rồi, được rồi, vấn đề thức ăn của Hắc Giao còn chật vật, mình keo kiệt một chút cũng không sao.

“Ta dọn đến hoàng viện Lê gia, chuyện thuê phòng ở, ừm được rồi, các ngươi cứ để lại cho ta một gian, tiền thuê ta sẽ trả đủ.” Chúc Minh Lãng nói ra.

“Trả cái gì, chút tiền lẻ này, Hồng Hào ta vẫn lo được.” Hồng Hào nói ra.

Lúc trước Chúc Minh Lãng còn có thể đưa tặng mình một viên hồn châu, nếu không có viên hồn châu này, đại lang linh của Hồng Hào chưa chắc đã có thể thuận lợi hóa rồng như bây giờ, phần nhân tình này Hồng Hào nhất định không quên.

“Hồng Hào, ngươi không nghe trọng điểm Chúc Minh Lãng nói sao??” Lúc này Trần Bách mới kín đáo nói một câu.

“Trọng điểm gì?” Hồng Hào vẻ mặt nghi hoặc nói.

“Hắn nói muốn đến hoàng viện Lê Gia, đó là chỗ của nữ quân Lê Vân Tư ở…” Trần Bách thầm nói.

Hồng Hào lập tức há to miệng, cái cằm không làm sao khép lại được.

“Chỉ là đi làm thủ vệ mà thôi … Tóm lại các vị huynh đệ cứ bảo trọng, không có gì bất ngờ thì Chúc Minh Lãng ta sẽ sớm quay về thôi, nương tử nhà ta cũng thường xuyên ra ngoài đánh trận, vừa đi là phải mấy tháng, ta có thể tiếp tục trở về cùng mọi người học tập giao lưu, cùng nhau thuần long.” Chúc Minh Lãng cười cười, mặc dù bầu không khí ở học viện rất nhẹ nhõm thoải mái, xác thực khiến người ta có chút không nỡ, nhưng lần này liên quan đến an nguy của Vân Tư, nghĩa bất dung từ!

“Chúc Minh Lãng, thực ra ta lúc nhỏ có nghe mẫu thân ta nói, từ nhỏ dạ dày không tốt, không ăn được mấy đồ cứng. Chúng ta dù sao cũng là đồng học, huynh có thể chỉ ta vài chiêu, để có thể vào được nhà giàu ăn xung mặc sướng hay không?” Trần Bách giọng nói nho nhỏ hỏi.

Chúc Minh Lãng cũng chẳng để ý đến tên thích cà khịa này, mở mồm là chua chát, chào tạm biệt mọi người xong, hắn liền bước đi vào trong thành bang.



Đi ra khỏi học viện, bước tới Bạch Nham Kiều, Chúc Minh Lãng vốn muốn nói một tiếng với nha đầu bán đào, đáng tiếc hôm nay không có gặp nàng, chỗ bày đào lại bị một sạp bán hạt thông chiếm chỗ.

“Niệm Niệm đâu?” Chúc Minh Lãng hỏi đại thúc bán hạt thông kia.

“Trong nhà muốn nàng đi cưới chồng, hình như có một vị công tử thường xuyên xuất nhập thuyền hoa muốn cưới nàng. Ai ngờ nha đầu này không biết tốt xấu, nói chướng mắt loại người này, sau đó lại tự mình trốn vào trong thành, hiện tại cũng chẳng biết nàng trốn đi đâu… Con gái nhà ta mà tốt số như vậy, dù có phải trói lại đưa vào phủ nhà người ta, lão phu cũng bằng lòng. Làm thiếp nhà người ta còn tốt hơn là phải cực nhọc như thế này!” Đại thúc bán thông kia lắc đầu thở dài.

Chúc Minh Lãng nhíu mày.

Làm sao có chuyện lớn như vậy mà nha đầu này cũng không nói với mình một tiếng.

Nguyên liệu thức ăn cho ba con rồng của mình có không ít là do nàng bôn ba vất vả tìm được, nha đầu này mặc dù hơi độc mồm độc miệng, nhưng làm việc rất đáng tin.

Loại chuyện như này, một cái nha đầu như nàng làm sao xử lý được, làm sao lại không tìm một Mục Long Sư tôn quý như mình đến trợ giúp, thật không xem mình là bằng hữu sao.



Vào thành bang, Chúc Minh Lãng nghĩ nghĩ, hay là quyết định trước tìm ra tung tích nha đầu Phương Niệm Niệm này, sợ một nữ hài tử như nàng phải chịu khi dễ.

Đi hướng về phía đường phố Đăng Hà, Chúc Minh Lãng nhớ rõ nàng từng không ít lần nói qua với mình, nàng ưa thích nhìn xem lễ thả đèn trên sông vào mùa xuân, vẻ tĩnh mịch và mỹ lệ kia càng khiến nàng muốn tới đây hơn so với lễ hội.

Cho nên Chúc Minh Lãng cảm thấy nàng nhất định sẽ xuất hiện ở đây.

Đường phố có rất nhiều người, cho dù mưa bay ướt át, cũng căn bản không thể ngăn cản các cô nương Tổ Long thành mặc váy dài phiêu phiêu, qua lại đi dạo giữa cảnh đèn sông lãng mạn.

Kiếm một cây dù che tạm, Chúc Minh Lãng đi kiếm nha đầu trốn nhà, giữa dòng người oanh oanh yến yến.

“Đi đi đi, một cái dân nữ nghèo hèn, đừng có ở đây làm dơ bẩn cảnh sắc này, tối nay thế nhưng có Nam thị đại tiểu thư đến ngắm cảnh, chỗ này của chúng ta là tịnh nhai, đương nhiên sẽ không để loại tiểu nha đầu thấp kém như ngươi bước chân vào.” Một tên nhai phu trưởng canh giữ ở lối vào, vẻ mặt không có gì tốt đẹp nói.

Chúc Minh Lãng ở bên trong tìm một lượt, còn tưởng nàng đang ở bên trong hưởng thụ, ai ngờ nha đầu này còn đang bị ngăn ở ngoài.

Phương Niệm Niệm một mặt nổi giận, nàng thân là cư dân Phượng Đê trấn, tất nhiên có thể đi đến đại đa số địa phương trong Tổ Long thành, chỉ vì nàng chạy trốn trong lúc vội vàng, quần áo sạch sẽ không kịp mang theo, tiền tài trên thân cũng không nhiều…

Chúc Minh Lãng đi tới, ngăn cản tên mãng nhai trưởng ăn nói lỗ mãng.

Vị nhai phu trưởng này thấy người Chúc Minh Lãng có huy hiệu học viện Thuần Long, liền vội vàng hành lễ, không còn dám lớn tiếng quát như trước.

“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi mua đồ, đến khách điếm gần đây tắm một chút, muốn đi dạo cũng phải mặc cho đẹp mà đi chứ, lời này chính ngươi đã từng nói mà.” Chúc Minh Lãng như là nhặt được một con mèo hoang nhỏ bên đường, không khỏi cười nói.

"Hừ, ta chỉ là quá vội vàng, chưa kịp thay y phục!" Phương Niệm Niệm không phục nói.

"Tốt, đừng bướng bỉnh, chuyện của ngươi ta nghe người khác nói rồi." Chúc Minh Lãng nói ra.

Tuy trông gần như sắp thành ăn mày, nhưng tính khí của Niệm Niệm thì vẫn còn đó.

Mua y phục.

Tắm giặt một phen.

Mặc dù không có thời gian làm đẹp kỹ lưỡng, cũng không thể như nguyện kết mấy bông hoa xinh đẹp trên tóc, nhưng Phương Niệm Niệm cũng khó mà che được vẻ vui sướng cười tươi trên mặt.

Nàng lần nữa lại đi vào phố dài đầy đèn sông, nhai phu trưởng kia không có nhận ra Niệm Niệm, nhưng ngược lại nhận ra Chúc Minh Lãng, lần nữa hành lễ với Chúc Minh Lãng.

"Mắt chó coi thường người khác, hừ!" Phương Niệm Niệm không quên đáp lễ gièm pha đối phương.

Nhai phu trưởng kia ngẩn người, lúc này mới ý thức được rằng nha đầu xinh đẹp hoạt bát trước mắt chính là tiểu bần nữ kia, lúng túng cười làm lành, bị mắng cũng không dám nổi giận.

“Ta sắp đi hoàng viện Lê Gia, bên kia hẳn sẽ sắp xếp thị nữ cho ta, ta lại không thích liên quan với người xa lạ, huống chi các nàng còn chưa chắc có thể tìm ra thức ăn thỏa mãn thuộc tính của ba tiểu tử nhà ta… Nếu ngươi mà không muốn về nhà, có thể đến chỗ ta, làm mục long tiểu quản gia.” Chúc Minh Lãng hỏi.

Lê Gia an bài thị nữ, hơn phân nửa là có tai mắt.

Trong đình viện của Lê Vân Tư cũng bất quá chỉ có mình Sương Nhi làm thị nữ, lại không có người khác, Chúc Minh Lãng để Lê Vân Tư sắp xếp cũng không phù hợp lắm.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch