Hoàn mỹ chém xuống một kiếm này, Chúc Minh Lãng cũng không nghỉ ngơi điều tức, mà tiếp tục trực tiếp dùng một chân dẫm lên đoạn đuôi đang rơi xuống đất kia, nháy mắt đã nhảy lên cao vài trăm thước.
Lăng không rút kiếm, chém xuống đại địa.
Bầu trời tối sầm lại, Chúc Minh Lãng đột nhiên biến mất trong tầm mắt của mọi người, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy đến những vì sao đang rơi xuống, mang cho những người đang chứng kiến tại đây một cảm giác áp bách, hít thở không thông.
“Thiên Mạc Kiếm!”
Một âm thanh cao vút từ không trung truyền đến, màn trời ảm đạm trong nháy mắt liền bị sụp đổ. Mấy người đang đứng trong lăng mộ như Hoắc Thượng Quân, Bồ Hàn Dung, Hà Thanh Thiển, Triệu Thần, Phó Tu Mi, Diệp Quảng đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Ở mê tường, trên thành lâu, mọi người cũng chỉ thấy được cảnh tượng Chúc Minh Lãng đảo qua một kiếm, kinh diễm mà xinh đẹp, bọn hắn không cảm nhận được uy lực của một kiếm này. Thế nhưng những người ở Cửu Quân Mộ đều trực tiếp ở ngay dưới Màn Thiên Kiếm này, cái bọn họ thấy, là thương khung va chạm với đại địa, thế giới xung quanh trở nên không còn ánh sáng, tựa như hoàn toàn bị mẫn diệt và rách nát tả tơi!!
Rất nhanh sau, kể cả những người cách rất xa nơi đây đều có thể cảm nhận được lực hủy diệt kinh khủng của một kiếm này, bởi vì, cả chín tòa lăng mộ đều bị ép đến sụp đổ. . .
Đoạn đuôi của Kim Khung Long đã hoàn toàn nát bét, kim lân trên thân nó cũng bị xé tả tơi, ngay cả thân hình của nó cũng máu thịt vương vãi, nhanh chóng rơi từ không trung xuống dưới đất.
Tử Vân Long cũng không thể may mắn thoát khỏi, nó bị một chiêu Thiên Mạc Kiếm kia đâm đến mình đầy thương tích, máu nhuộm đỏ người.
Âm Cốt Long của Triệu Thần, ban đầu vốn còn có thể tại tạo lại xương cốt, mới vừa lúc nãy, nó tuy chịu đủ vài kiếm của Chúc Minh Lãng, thế nhưng đều không tạo thành tổn thương trí mạng, chỉ cần hấp thu một chút tử khí, Cốt Long sẽ lại một lần nữa trọng tố thân hình. . . . .
Mà Âm Cốt Long thật vất vả lắm mới trọng tổ tốt hình dáng của cốt long, một chiêu Thiên Mạc Kiếm lại toàn bộ khiến xương cốt mà nó vừa vất vả sắp xếp cẩn thận, một lần nữa lại bị chém nát thành nhiều mảnh!
Phù sư Hà Thanh Thiển, khuôn mặt đều toát ra vẻ kinh hoàng.
Trong tầm mắt của nàng, cả thế giới xung quanh tựa như bị thương khung đè xuống, hủy diệt hết thảy, xung quanh giờ chỉ còn là vô tận hắc ám, vậy mà lực lượng hủy diệt kia thế đi không giảm, tựa như muốn đánh tới chỗ nàng.
Toàn bộ phù lục loại hình phòng ngự, có được bao nhiêu, nàng đều mang hết ra. Có thể thấy được kim khôi phù giáp, thủy ngự phù thuẫn, thổ nham phù mái này tam trọng phù quang phù hộ nàng……
Nhưng mỗi khi nhìn thấy một tầng ngự phù biến mất, vẻ sợ hãi trên mặt nàng liền nhiều thêm vài phần!
Diệp Quảng trên người vốn là có thương tích, chỉ là hắn không cam lòng cứ như vậy rời khỏi, chịu đựng trên vết thương trên vai mà tiếp tục chiến đấu.
Trên người hắn hồn phong hình thành một cái cực đại phong tráo, đem hắn bảo hộ ở bên trong, nhưng hắn trên trán như cũ tràn đầy mồ hôi, ngăn cản được cũng phải cực kỳ nặng nề.
……
Cửu Quân Mộ Sơn đã bị tàn phá không chịu nổi.
Mà lúc này, những người lựa chọn rời khỏi Cửu Quân Mộ Sơn mới ý thức được, lúc trước Chúc Minh Lãng xuống tay với bọn họ vẫn còn rất nhẹ nhàng.
Nếu ngay từ đầu, hắn đã thi triển chiêu kiếm này, chỉ e là sẽ có rất nhiều người vì thế mà phải bỏ mạng ở nơi đây.
Lại nhìn những cường giả Quân cấp lựa chọn đứng trên Cửu Quân Mộ kia, ai mà không phải gian nan vất vả huy động lực lượng đến cực hạn mới có thể thừa nhận một chiêu kiếm này.
“Chúc Minh Lãng kiếm cảnh không ngờ vẫn còn cao như vậy, uy lực của một kiếm này, sợ là đã đạt tới Quân cấp thần phàm giả trung vị.” Trên thành lâu, Dao Sơn Kiếm Tông Ngô Nhong khẽ cảm thán.
Kiếm cảnh cao, dù tu vi không đạt tới trung vị Quân cấp, nhưng thực lực hiện tại của hắn đã ngang bằng với Thần Phàm giả trung vị Quân cấp.
“Trung vị?” Vân Trung Hà hơi hoang mang hỏi lại.
“Tuy rằng chúng ta chẳng qua chỉ đem mỗi một cái cấp bậc chia làm hạ vị, thượng vị, đỉnh vị để làm mốc giai đoạn, nhưng sau khi tu vi đạt tới tới Quân cấp, kỳ thật đây là một cảnh giới càng rộng lớn hơn, tựa như sông nước cùng biển cả vậy, sông nước có độ rộng hữu hạn, chỉ dùng ba loại cấp độ tới miêu tả như vậy cũng đủ rồi, nhưng biển cả lại chưa chắc đã như vậy. Cho nên sau khi tới quân cấp, chúng ta còn phải tiến hành phân chia tỉ mỉ kĩ càng, thành năm cấp bậc là: giai vị, chuẩn vị, hạ vị, trung vị, thượng vị, đỉnh vị.” Ngô Phong mở miệng nói với Vân Trung Hà.
Vân Trung Hà tu vi chỉ ở đỉnh vị Chủ cấp, tuy rằng kiếm cảnh của hắn có thể khiến hắn miễn cưỡng tiếp được mấy chiêu của chuẩn vị Quân cấp, nhưng nếu cùng chân chính Quân cấp giao thủ thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Kiếm Linh Long, nếu chỉ xét về mặt tu vi, thì hẳn chỉ là hạ vị quân cấp.
Nhưng Chúc Minh Lãng kiếm cảnh rất cao, hắn thậm chí có thể thi triển ra một chiêu hoàn toàn có thể so sánh với thực lực trung vị quân cấp.
Thiên Mạc Kiếm là một ví dụ trong đó!
Mấy lăng mộ trên núi, thủ tịch đệ tử của các thế lực lớn, còn có những người như Hà Thanh Thiển, kỳ tài ngàn năm mới tìm được một, thực lực của bọn họ về cơ bản đều chỉ ở chuẩn vị Quân cấp hoặc hạ vị Quân cấp, bọn họ tự nhiên khó có thể thừa nhận được một kiếm ngày này của Chúc Minh Lãng!
“Trên thực tế, Chúc Minh Lãng cùng Kiếm Linh Long hẳn là còn cần thêm nhiều thời gian ma hợp, tiếp xúc. Ta nhớ rõ, trước đây, khi Chúc Minh Lãng tu vi đạt tới hạ vị quân cấp, thật ra đã có thể giao thủ cùng cao thủ thượng vị quân cấp, mặc dù đánh không thắng nhưng vẫn có thể giao thủ qua mấy chiêu. . . . .” Ngô Phong nói tiếp.
Lúc trước Chúc Minh Lãng rời núi, chính là Ngô Phong mang theo hắn đến trước cửa sơn môn của các thế lực lớn “Hữu hảo bái phỏng”, Ngô Phong đối với thực lực của Chúc Minh Lãng vẫn có hiểu rõ một hai.
Nhưng ánh mắt của Vân Trung Hà, lại càng ngày càng ảm đạm, không khi quanh người hắn càng ngày càng đi xuống.
Trước kia, Vân Trung Hà cũng không biết bản thân và Chúc Minh Lãng rốt cuộc có chênh lệch như thế nào, giờ thực lực càng tới gần Quân cấp, hắn càng nhận thức rõ ràng, hắn căn bản chưa bao giờ so sánh được với Chúc Minh Lãng.
……
Thiên Mạc Kiếm, mục tiêu chủ yếu của chiêu này là Hoắc Thượng Quân.
Hoắc Thượng Quân xác thật là người có thực lực mạnh nhất trong đám người này, Kim Khung Long của hắn đã đạt tới hạ vị quân cấp, rất khó chơi triền đấu.
Trước mắt, Kim Khung Long đã chặt đứt đuôi, vảy trên thân hoàn toàn vỡ nát.
Tử Vân Long lại càng mình đầy thương tích, rất khó có thể lại thi triển Thương Long huyền thuật thêm lần nữa.
Hoắc Thượng Quân trong lòng dù có chút không cam lòng, cũng chỉ đành có thể đem hai con rồng thu hồi vào trong linh vực của chính mình.
“Tử Tông lâm Hoắc Thượng Quân, vậy mà lại bại. . . . .!!”
“Lúc trước ở chiến trường cổ đồng, nhìn thấy Chúc Minh Lãng chỉ huy Hắc Long, Thanh Long, còn tưởng rằng hắn chẳng qua chỉ là một người hơi nổi bật trong rất nhiều đệ tử trung bình, nào biết hắn hôm nay cường thế như vậy, tuyệt thế thiên kiêu nào cũng đều bị hắn dẫm lên dưới chân, chỉ sợ cuối cùng dù có thua, hắn hẳn là cũng sẽ được xưng là đệ tử mạnh nhất đi!”
“Thua?? Mắt chó nào của ngươi nhìn thấy Chúc Minh Lãng sẽ thua a, ngươi nhìn một cái những người khác, một đám đều đã suy sụp!”
“Chúc Môn xưa đâu bằng nay a, tộc môn mấy năm nay hưng thịnh không nói, vị kiếm tu đại thiên tài này thế nhưng lại có thể dựa vào Mục Long thuật ngóc đầu trở lại, vẫn có thể kỹ áp quần hùng, thật đúng là yêu nghiệt ……”
“Cho nên mới nói, thần nhân chân chính, bất kể là tu luyện cái gì, chúng ta đều khó có thể chiêm ngưỡng!”
Hoắc Thượng Quân thu hồi Tử Vân Long, Kim Khung Long.
Hắn vốn phải là hôm nay nhất rực rỡ lóa mắt vị kia, hiện giờ lại trở thành người khác lá xanh.
“Đa tạ thủ hạ lưu tình.” Hoắc Thượng Quân cuối cùng vẫn là lựa chọn từ bỏ, đồng thời đem vài phần phẫn nộ trong lòng ép xuống.
Một chiêu Phân Sơn kiếm kia của Chúc Minh Lãng, kỳ thật có thể bổ về phía thân mình Kim Khung Long, mà không phải cái đuôi.
Hoắc Thượng Quân nếu còn không nhận không ra đối phương đã lưu thủ, đó mới là chân chính ngu xuẩn.
Hắn không cần phải lại lừa mình dối người, không phải đối thủ thì không phải đối thủ.
“Nhưng Mục Long thuật của ngươi, ta không tán thành. Ngươi dựa vào chẳng qua chỉ là Kiếm Linh Long thế gian hiếm thấy.”
“Hừ, bây giờ ngươi chỉ là dựa vào Kiếm Linh Long, không dùng được bao lâu, ta cũng sẽ siêu việt ngươi.”
Hoắc Thượng Quân nói với Chúc Minh Lãng.
Nói xong những lời này, Hoắc Thượng Quân xoay người rời khỏi Lăng Mộ Sơn.
Hắn thua, những hộp gấm trong Cửu Quân Mộ này đã không thuộc về hắn.
“Từ từ.” Chúc Minh Lãng lại gọi lại hắn.
Hoắc Thượng Quân dừng lại bước chân, cho rằng Chúc Minh Lãng cũng sẽ nói vài lời dõng dạc hùng hồn, chỉ điểm một hai hoặc phản bác hắn, nào ngờ câu tiếp theo của Chúc Minh Lãng lại làm Hoắc Tượng Quân cả khuôn mặt đều tối sầm lại.
“Người có thể đi rồi, nhưng mấy hộp gấm ngươi đoạt được, đều phải lưu lại.”