Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 201: Thuật pháp gọi yêu ma

Chương 201: Thuật pháp gọi yêu ma




Dịch giả: Tiểu Hy

Edit: BK

Duyệt: Long Hoàng

Hoắc Thượng Quân cuối cùng vẫn phải đau khổ tự tay đem hộp gấm giao cho Tần Dương.

Tần Dương phát hiện Hoắc Thượng Quân đem toàn bộ linh tư đều đặt cùng nhau, sau khi mở ra hộp gấm, nhìn thấy bảo vật bên trong, đôi mắt đều trở nên sáng bừng lên.

Xem bộ dạng của Tần Dương, liền biết trên tay Hoắc Thượng Quân chắc chắn có không ít bảo bối tốt.

Nhưng có vẻ hắn tự cao thực lực xuất chúng hơn người, nên cũng lười đốt trúc đồng, đưa mấy thứ này giao cho trọng tài trước, cuối cùng vì vậy mà vô tình trở thành người giữ đồ cho Chúc Minh Lãng đến lấy!

Mấy câu của Hoắc Thượng Quân trước khi rời đi, Chúc Minh Lãng đương nhiên vẫn nghe hiểu.

Nhưng đối với cái nhìn của Hoắc Thượng Quân, hắn cũng không cho là đúng.

Dưỡng long thật ra khó nhất vẫn là vấn đề linh tư.

Sau trận chiến ngày hôm nay, bản thân hắn đạt được nhiều linh tư như vậy, đừng nói đến việc Tiểu Bạch Khởi còn có thể xuất hiện thêm năng lực thông qua Điệp Biến Luân Hồi, dù là không có, hắn cũng có thể chồng tiền bù vào, đề cả ba đầu Long nhà hắn đều có thực lực cấp Quân!

Đến lúc đó, không cần Kiếm Linh Long ra tay, cũng không cần tự mình động thủ, hắn cũng có thể dựa vào các bảo bảo mà nhẹ nhàng đánh ngã mấy tên đệ tử trong hoàng đô này!!

“Hắn chèn ép vậy còn không đủ sao, còn có vị tăng nhân bên kia nữa, ngươi xem chiến lâu như vậy, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải trơ mắt nhìn ma đầu này đem toàn bộ linh tư của mọi người đều lấy đi hết sao?” Triệu Thần mở miệng nói với một vị tăng nhân đang đứng bên cạnh.

Tăng y thanh niên kia, từ lúc bước lên phía sau lăng mộ liền không có ý tứ muốn ra tay.

Hắn chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn.

Thậm chí một chiêu Thiên Mạc kiếm lúc nãy cũng lan đến gần hắn.

Nhưng hắn tựa hồ vẫn chưa phải chịu ảnh hưởng quá lớn.

Triệu Thần là con cháu hoàng thất, tự nhiên cũng biết rõ vị tăng nhân này là Dương Hoa, cường giả đến từ Chính Khí Võ Tông, là thủ tịch đại đệ tử đứng đầu trong Tứ Tông, thực lực sâu không lường được.

Nếu hắn ngay từ đầu liền gia nhập vào vây công, Chúc Minh Lãng tự nhiên không có khả năng lấy được ưu thế.

“Thí chủ muốn để tiểu tăng đi khuyên vị Chúc thí chủ này?” Chính Khí Võ Tông, Dương Hoa nói.

“Ngươi chẳng lẽ còn không có nhìn ra hắn là người nào sao, trực tiếp động thủ, còn có cái gì để khuyên nữa chứ?” Triệu Thần có chút tức giận nói.

Dương Hoa đi về phía Chúc Minh Lãng, thấy Chúc Minh Lãng đang điều chỉnh hơi thở, lại cũng không vội vã ra tay.

Trên thực tế Triệu Thần, Hà Thanh Thiển, Phó Tu Mi, Diệp Quảng cũng còn chưa thoát khỏi áp bách đến từ một chiêu Thiên Mạc Kiếm kia, bọn họ lúc này vẫn đang đứng yên tại chỗ, cố gắng hít thở một cách nhẹ nhàng, tựa như không dám kinh động thứ gì.

Nhưng thật ra Bồ Hàn Dung, có chút cổ quái, hắn là một Mục Long Sư, mà đến giớ vẫn chưa từng triệu hồi ra Long Thú của chính mình.

Không biết đang chờ đợi cái gì.

“Làm sao, chẳng lễ còn muốn để tiểu nữ tử dùng mĩ nhân kế, xung phong đi ra?” Lúc này, Hà Thanh Thiển có chút châm chọc nói.

“Ta còn cần một ít thời gian.” Bồ Hàn Dung nói.

“Chẳng lẽ long thú của ngươi còn đang nghỉ trưa?” Gì Thanh Thiển hỏi.

Bồ Hàn Dung không hề trả lời, ánh mắt lại là nhìn chăm chú vào khu vực nằm bên ngoài Cửu Quân Mộ Sơn, tựa như đang chờ đợi điều gì.

Lúc này, vị tăng nhân tên Dương Hoa, thuộc Chính Khí Võ Tông kia đã đi về phía Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng có thể cảm giác được, vị Võ Tông tăng nhân này chính là kẻ có tu vi cao nhất nhì trong đám người, hắn hẳn là cường giả hạ vị quân cấp.

“Chúc thí chủ, mọi việc không cần phải làm quá tuyệt tình, không bằng chúng ta dừng ở đây, hộp gấm chia đều mỗi người đều có phần?” Dương Hoa nói.

“Hòa thượng, vừa rồi làm sao không thấy ngươi tiến lên đây đàm luận với ta, giờ lại đợi lúc ta liều mạng cùng mấy tên khác, đến lúc khí tức trở nên yếu ớt rồi mới chạy ra nói mấy lời này. Không nghĩ tới, bây giờ một tăng nhân mà cũng giảo hoạt như vậy.” Chúc Minh Lãng khinh thường nói.

Ôn Mộng Như, Hoắc Thượng Quân, bọn họ hai người tuy rằng đều bại, nhưng cũng là cùng chính mình giao thủ trực diện.

Ngược lại, tăng nhân Võ Tông này và Bồ Hàn Dung, lại cố ý chờ đến khi Chúc Minh Lãng cường hoành sử dụng mấy chiêu kiếm kia mới chạy ra nói vài câu.

Đã giả mù sa sương, lại còn muốn làm người tốt đi hòa giải?

“Chúc thí chủ thực lực là đáng để mọi người tán thành, nhưng bản tính cùng tính tình, vẫn nên sửa lại một chút, thiên ngoại hữu thiên, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chính mình vô địch hậu thế rồi sao!” Võ tông tăng nhân Dương Hoa nói.

“Hòa thượng, không cần thử ta, lá gan lớn một chút thì trực tiếp lại đây so chiêu cùng ta, lấy ra khí phách mà một Chính Khí Võ Tông nên có đi. Đừng giống mấy tên đầu chồn, không có chút ý tứ gì.” Chúc Minh Lãng tươi cười nói.

Tăng nhân Dương Hoa bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại dâng lên một cỗ ai oán, xem ra hắn đã bị Chúc Minh Lãng bị nói trúng tâm sự.

“Ta chẳng qua chỉ là muốn đem sự tình đơn giản hóa. Dù sao, nếu mọi người đều có thể đạt được hộp gấm mà mình muốn, vậy còn cần gì phải lại tiếp tục chém chém giết giết, nhưng nếu Chúc thí chủ vẫn gian ngoan mất linh, hùng hổ doạ người như vậy, tiểu tăng liền đành phải ra tay.” Dương Hoa nói tiếp.

Hà Thanh Thiển hừ lạnh một tiếng.

Tên hòa thượng kia rõ ràng chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, còn muốn biện hộ lí do đến ngang lẫm liệt như vậy, thật là dối trá tới cực điểm.

Đơn giản chính là chờ Ôn Mộng Như, Hoắc Thượng Quân, mấy vị cường giả đi trước lót đao, rồi hắn theo sau ngư ông đắc lợi.

Chán ghét thì chán ghét, nhưng Hà Thanh Thiển cũng không hy vọng hộp gấm bị Chúc Minh Lãng một người độc chiếm. Nàng chuẩn bị cầm ra mấy tấm hỏa phù, ánh mắt nhìn chằm chằm Chúc Minh Lãng, tính toán tìm cơ hội tốt ném về phía Chúc Minh Lãng.

“Tới! Hừ, Chúc Minh Lãng, ta thật muốn nhìn xem ngươi làm thế nào ngăn cản nổi!” Lúc này, Bồ Hàn Dung khẽ cười cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng.

Hà Thanh Thiển có chút hoang mang, khó hiểu nhìn về phía Cửu Quân Mộ Sơn bị tàn phá triệt để, lại thấy rất nhiều mộ trên núi, một đoàn sương mù màu đen dày đặc len lỏi từ các ngôi mộ nhanh chóng phiêu đãng tụ lại đây.

Sương mù dày đặc càng ngày càng gần, Hà Thanh Thiển rốt cuộc có thể nhìn thấy sinh vật đặc thù này, đó chính là vô số con ong có hình thể khá lớn đang tiến lại gần.

Ong thích đi theo đàn, lúc bình thường đều bay lượn trong không gian nhỏ hẹp của ngôi mộ, thế cho nên bây giờ được bay lượn ở không gian bên ngoài, liền như như mây đen ùn ùn kéo đến lại đây.

Không bao lâu, đại quân ong yêu liền đến Lăng Mộ Đại Sơn, từng đôi mắt u ám đều nhìn chăm chú vào Chúc Minh Lãng.

Chúc Minh Lãng ngẩng đầu lên, nhìn mấy đàn ong đã bị khống chế thành đàn đang tập trung lại, quả thực có chút ngoài ý muốn. Khó trách Bồ Hàn Dung nãy giờ đều chưa có ý định ra tay, hóa ra hắn đang tranh thủ thời gian thi triển thuật pháp để triệu hồi đàn phong yêu này.

Hắn tựa hồ tinh thông một loại thuật pháp đặc thù nào đó, có thể dùng để kêu gọi đám phong yêu ở cây đa cổ thụ kia tới tập trung tới nơi này, chúng nó xoay quanh, hình thành một cái hoàn toàn từ phong yêu tạo thành gió lốc, bao phủ ở trên Lăng Mộ Đại Sơn……

“Vừa lúc, Bồ công tử, chúng ta đồng loạt ra tay, bắt lấy Chúc Minh Lãng!” Chính khí Võ Tông Dương Hoa nói.

Phong yêu rậm rạp, đập cánh xung quanh Chúc Minh Lãng, đến gần nơi Chúc Minh Lãng đứng là hàng loạt âm thanh ồn ào làm người ta đau đầu nhức óc, càng không cần phải nói đến, đám yêu phong này đều mang theo gai độc, sợ là một đầu Long Quân cũng khó có thể thừa nhận chúng nó tấn công theo đàn như vậy.

Chúc Minh Lãng một kiếm chém ra, kiếm khí khí hồng càn quét vế phía đàn ong, liền thấy mấy trăm đầu ong, rơi xuống từ không trung.

Những mấy trăm con phong yêu này đối với một đàn ong lớn như vậy thì chẳng thấm vào đâu.

Liên tục vài đạo phá không kiếm, dù cho hàng trăm hàng ngàn ong yêu chết đi, thế nhưng quân đoàn phong yêu kia vẫn chẳng hề có dấu hiệu gì là vơi bớt đi cả.

Ngay khi Chúc Minh Lãng muốn thi triển kiếm pháp càng cường đại hơn, thì võ tăng đê tiện kia lại quay ra đánh úp hắn.

Dương Hoa quyền cước tràn ngập một cổ màu nâu nồng đậm khí thể, cảnh này khiến hắn mỗi lần chém ra một quyền đều nặng như núi, mãnh liệt cuồng bạo.

. . .






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch