Sau một phen răn dạy, đám người Thần Phàm học viện vất vả lắm mới vơi đi cảm giác bị sỉ nhục lại đỏ mặt tía tai một lần nữa, xấu hổ vô cùng.
"Chúc điệt, người cũng đánh rồi, tức giận cũng xả rồi, bây giờ thả bọn họ về chữa thương được chưa?" Lương Trọng hỏi.
"Các học viên đều có thể rời đi, nhưng Trừng Giới Viện và viện vụ trưởng thì phải lưu lại, trước khi lấy được ấn thành chủ, ta sẽ không thả người." Chúc Minh Lãng nói.
"Ấn thành chủ gì?" Lương Trọng không hiểu hỏi.
"Nhuận Vũ thành." Chúc Minh Lãng nói.
Lương Trọng đi về phía viện vụ trưởng Liên Phi Lăng, kinh ngạc nhìn hắn, có chút bất mãn nói: "Tuy ta đã về hưu, cũng không nên nhúng tay vào sự vụ trong Thần Phàm học viện, nhưng với tư cách là viện vụ trưởng của Thần Phàm học viện, sao ngươi lại chiếm đoạt ấn thành chủ của Nhuận Vũ thành?"
"Khách khanh, ngài có điều không biết, ấn thành chủ này..." Liên Phi Lăng nói được nửa câu, âm thanh đột nhiên nhỏ lại chỉ đủ để Lương Trọng nghe thấy được.
Nghe xong, Lương Trọng cũng nhíu mày, nhìn thoáng qua Liên Phi Lăng rồi lại đưa mắt nhìn Chúc Minh Lãng, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Chúc điệt hay là ngươi đưa ra một điều kiện khác đi, ấn thành chủ kia có tình huống đặc biệt, hiện tại nó đang ở trong tay của trật tự giả Diêm Quảng."
Lẽ nào Diêm Quảng cũng phát hiện ra ấn thành chủ là một khối Thần Cổ Ngọc Đăng, nếu không vì sao hắn lại trì hoãn không chịu giao ra?
Chúc Minh Lãng không khỏi đau đầu.
Còn tưởng rằng khối ngọc này sẽ dễ dàng đến tay, nhưng không ngờ rằng lại liên quan đến nhiều chuyện phức tạp như vậy.
"Ta chỉ cần ấn thành chủ, không có ấn thành chủ, Nhuận Vũ thành sẽ rất khó khôi phục lại được, có rất nhiều pháp lệnh cần thực thi cũng không được chứng nhận, có khi còn bị mấy kẻ có lòng tham nhân cơ hội làm loạn." Chúc Minh Lãng nói.
"Việc này ta sẽ đích thân đàm phán với Diêm Quảng, tên Diêm Quảng này tính tình thờ ơ lạnh nhạt, ta khuyên ngươi không nên có xung đột trực diện gì với hắn." Lương Trọng nói.
"Hừ, vị trật tự giả này, ta sợ rất khó để không nảy sinh xung đột gì với hắn, phong cách làm việc của hắn, khiến người ta thấy chán ghét." Chúc Minh Lãng nói.
"Vùng Huyết Sắc đại địa này vẫn luôn phân tranh không ngừng, muốn quản lý tốt mọi việc ở đây cũng không dễ dàng gì, Diêm Quảng cũng có nhiều lúc không thể hành xử công bằng tuyệt đối được, nhưng cũng không được xem là người mất hết nhân cách, như vậy đi, Lương bá bảo đảm với ngươi, ngươi cứ thả mọi người ra trước, ấn thành chủ mà ngươi muốn, ta sẽ cố hết sức để cho Diêm Quảng giao nó ra, chỉ có điều sẽ tốn một chút thời gian." Lương Trọng nói.
"Những người khác đều có thể rời đi, nhưng Liên Phi Lăng phải đi cùng ta đến Nhuận Vũ thành một chuyến." Chúc Minh Lãng nói.
"Vì sao?" Lương Trọng không hiểu hỏi.
"Không bằng Lương bá cũng đi với ta một chuyến, người tự nhiên sẽ hiểu rõ."
"Cũng được."
…
Sau khi để các học viên khác của Thần Phàm học viện rời đi, Chúc Minh Lãng, Liên Phi Lăng và Lương Trọng cùng nhau trở về Nhuận Vũ thành.
Liên Phi Lăng vô cùng tức giận, hắn chính là viện vụ trưởng, sao có thể bị kéo đi nơi này nơi khác như một con chó như vậy được, càng đáng hận hơn nữa là Lương Trọng lại vô cùng dung túng cho hành vi này của Chúc Minh Lãng.
Lúc sắp đến Nhuận Vũ thành, Lương Trọng thấy Liên Phi Lăng cả người toàn là máu nhưng vẫn nhìn mình bằng cặp mắt chứa đầy vẻ tức giận khó đè nén, Lương Trọng bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói khẽ với vị viện vụ trưởng này: "Liên Phi Lăng có phải ngươi cảm thấy ta đang dung túng cho người ngoài không?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Liên Phi Lăng ở một bên, toàn thân đau nhức không thôi.
"Nếu đối phương chỉ là một người bình thường, ngươi đương nhiên có thể cao ngạo nói rằng tôn nghiêm của Thần Phàm học viện là không thể xâm phạm, nhưng nếu ngươi đã biết đối phương là Chúc Minh Lãng của Chúc Môn, ngươi cảm thấy lời đó của ngươi có ý nghĩa gì sao. Ngươi có biết Chúc Thiên Quan là nhân vật thế nào ở Hoàng đô không?"Lương Trọng nói.
"Chẳng qua chỉ là một môn tộc rèn đúc, Thần Phàm học viện chúng ta sao lại phải sợ bọn họ?" Liên Phi Lăng càng bất mãn hơn.
"Ngươi sống quá lâu ở vùng Huyết Sắc đại địa này rồi, có cơ hội ngươi nên ra ngoài học hỏi nhiều hơn, tránh cho sự ngạo mạn vô tri ấy che mờ mắt ngươi. Thần Phàm học viện của chúng ta dựa vào cái gì mà có thể đối đầu với một trong lục đại tông môn, ngay cả người có chức vị cao nhất trong Thần Phàm học viện cũng chỉ có thể nói lý với người ta thôi, ngươi thì hay rồi, còn dám ỷ vào có chúng ta chống lưng mà ngang ngược! Con người Chúc Thiên Quan này, tính cách âm tình bất định, mấy năm nay chuyện diệt tộc, diệt phái này hắn làm không ít, hơn nữa bởi vì diễn ra rất nhiều nên một số người ở bên ngoài nhìn thấy cũng cho là chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.
Liên Phi Lăng ngươi lại dám ra tay động thủ với công tử Chúc môn, nếu ngươi thua thì còn dễ bề ăn nói, nhưng nếu ngươi thắng, làm hắn bị thương, ta đảm bảo chưa đến nửa tháng sau, ngươi sẽ chết bất đắc kỳ tử ở một nơi hoang dã nào đó, chỉ sợ cho dù chúng ta biết là do Chúc Môn làm, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể thay người đòi lại công bằng sao? Chính bản thân ngươi cũng biết, với những người không cùng một cấp bậc với mình thì không cần phải nói đến đạo lý gì cả, nhưng ngươi cũng phải hiểu rõ cho ta, thân phận hiện tại của ngươi còn dưới người ta, thực lực cũng không bằng người ta, ta với tư cách là một nguyên viện trưởng lại ra tay đánh nhau với một người có thân phận tiểu bối, ngươi nghĩ rằng Chúc Thiên Quan sẽ nói đạo lý với ta sao?"
Thật ra Lương Trọng cũng không muốn nói những lời này với Liên Phi Lăng.
Nhưng thực sự là Thần Phàm học viện ở phía tây này đã làm chủ một vùng Huyết Sắc đại địa quá lâu rồi, trước giờ muốn làm gì thì làm.
Lương Trọng thì lại không như vậy, hắn thường xuyên đi đến những khu vực khác ở bên ngoài, cũng thường đến Hoàng đô, nên hắn rõ ràng hơn bất cứ ai trong Thần Phàm học viện này, Thần Phàm học viện ở phía tây này quá tự cao tự đại rồi.
Thậm chí là một số quốc bang, thế lực, tông lâm ở vùng phía tây này cũng quá tự cao rồi.
Sự cường đại của Hoàng triều, vẫn là điều mà những người ở đây không thể nào tưởng tượng nổi, chỉ khi nào có một ngày đại nạn ập xuống đầu, lúc đó mới biết hối hận.
Xảy ra xung đột với một người có đẳng cấp cao hơn mình, hoặc là ngươi có lý hoặc là thực lực của ngươi mạnh hơn người ta.
Nhưng cả hai yếu tố này Liên Phi Lăng đều không có, thân phận địa vị cũng không bằng người ta.
Đây không phải là tự tìm đường chết thì là gì?
…
Lúc đến Nhuận Vũ thành , Chúc Minh Lãng ném Liên Phi Lăng vào ngay giữa chợ.
Lương Trọng nhìn những người bị bức hại ở đây, không nói một lời nào.
Liên Phi Lăng vẫn tức giận khinh thường như trước, theo hắn thấy, những người này cũng không phải là do người của Thần Phàm học viện ra tay, mà là do các thế lực không tuân theo quy củ làm, tại sao lại muốn tính món nợ này lên đầu bọn họ.
"Bồi tội đi! Nếu như sau này ngươi muốn được yên ổn làm viện vụ trưởng." Lương Trọng thở dài một hơi, nói với Liên Phi Lăng.
Trong chợ, người vây xem càng lúc càng nhiều.
Bọn họ có chút không dám tin, Chúc thành chủ cư nhiên bắt cả viện vụ trưởng của Thần Phàm học viện tới đây.
Rất nhiều người còn nhớ rõ mấy ngày trước, bộ dáng cao cao tại thượng của Liên Phi Lăng khi đứng trước cửa thành lấy ra văn thư tuyên án, lúc đó hắn như một vị phán quan đang tuyên án tử hình cho cả tòa thành!
Lúc này Liên Phi Lăng như muốn cắn nát cả hàm răng, nhưng lại không thể không khom người, cúi thấp đầu xuống.
"Trong chuyện này Thần Phàm học viện chúng ta không xử lý thỏa đáng, là do chúng ta thất trách." Cuối cùng Liên Phi Lăng vẫn phải nói ra những lời này.
"Thần Phàm học viện chúng ta đã phát đi thông báo, nếu còn có người hãm hại người dân Nhuận Vũ thành, thì kẻ đó nhất định sẽ bị phạt nghiêm, xin mọi người cứ yên tâm. Chỉ có điều ta vẫn khuyên mọi người mau chóng rời khỏi tòa thành này." Lương Trọng mở miệng nói.
Những kẻ hành hung đã lần lượt bị xử trí, tin tức này nhanh chóng được truyền đi khắp vùng Huyết Sắc đại địa.
Những người bị hại của Nhuận Vũ thành cũng xem như đòi lại được công đạo.
Đương nhiên, Chúc Minh Lãng cũng lấy lý do linh mạch mà bắt Thần Phàm học viện bồi thường một khoản tiền rồi mới cho phép rời đi.
Số tiền này Chúc Minh Lãng giao cho Diêu quân sư, để hắn phát cho những người bị hại trong Nhuận Vũ thành.
Nếu bọn họ muốn rời khỏi thành thì với số tiền đó cũng đủ để bọn họ có được một căn nhà trên mảnh đất mới.