Đứng ở cửa vào thác nước, Chúc Minh Lãng đưa bàn tay trái ra, tích linh lực của mình vào trong lòng bàn tay, cũng luyện hóa vong hồn thánh linh tu vi hơn hai vạn năm này từng chút từng chút một.
Thải Hồn Nhưỡng Châu!
Hồn Châu hai mươi lăm ngàn năm này quả thực quá mê người, Chúc Minh Lãng hưng phấn đến mức đôi tay nhỏ bé cũng hơi run run.
Thiên Sát Long mở cánh ra, rồi dựng đứng những vũ lân đẫm máu kia.
Chúc Minh Lãng lấy Thải Hồn Nhưỡng Châu, Thiên Sát Long thì hút hết toàn bộ máu thánh linh của Tuyệt Hải Ưng Hoàng!
Huyết dịch trên một vạn năm đã đủ thỏa mãn khẩu vị của Thiên Sát Long, hơn hai vạn năm thì quả thực chính là thao thiết thịnh yến, Thiên Sát Long uống máu uống đến mức cái đuôi dài cũng vui sướng bắt đầu quét qua quét lại trên mặt đất, uống say mê đến mức như say rượu
Vũ lân đẫm máu của nó đang không ngừng biến hóa, cải biến rất rõ ràng, từ lộng lẫy loá mắt dần dần chuyển sang màu sắc rực rỡ hoa mỹ, từ xa nhìn lại giống như vô số mặt dây chuyền thủy tinh ảm ngọc từ trong nham động rủ xuống, rực rỡ muôn màu, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui!
Sau khi Chúc Minh Lãng hoàn thành Thải Hồn Nhưỡng Châu, Thiên Sát Long cũng đã ăn no nê ngon lành.
"Ta đã nói thế nào, chỉ cần ngươi biểu hiện đủ mạnh mẽ, nó nhất định sẽ không triển khai toàn bộ thế công đối với ngươi, mà sẽ có khả năng xoay người bỏ chạy." Chúc Minh Lãng nói với Thiên Sát Long.
Thiên Sát Long nặng nề gật đầu.
Nhân loại, quả nhiên âm hiểm xảo trá.
Đương nhiên chủ yếu vẫn phải quy công cho kỹ thuật diễn tinh xảo của bản Long Vương!
"Ý nghĩ trong lòng ngươi ta biết hết đó, cái này gọi là thông minh." Chúc Minh Lãng tức giận nói.
"Nao..." Thiên Sát Long biểu thị, ta cũng không có ý định che giấu ý nghĩ chân thật trong lòng mình.
"Mặc dù ngươi cũng không ngu ngốc, nhưng nhân loại có rất nhiều trí tuệ truyền thừa xuống, tỷ như nói binh pháp, chiến thuật, tâm lý đánh cờ, tóm lại thứ ngươi phải học còn rất nhiều, không phải cứ có tu vi Long Vương là sẽ vô địch thiên hạ đâu, ngươi nhìn con Tuyệt Hải Ưng Hoàng này xem, rõ ràng đánh không lại ngươi, lại có thể cùng ngươi quần nhau." Chúc Minh Lãng bắt đầu quá trình dạy dỗ của hắn.
Thiên Sát Long no nê đánh ợ một cái, coi như không nghe thấy lời hắn nói, không thèm để ý Chúc Minh Lãng.
"Ta luôn cảm giác có một chuyện rất quan trọng phải làm, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi." Chúc Minh Lãng nói thầm.
"Nao ~" Thiên Sát Long giương đầu lên, mặt hướng về phía một gốc cây tùng to lớn ở nơi xa trên sơn cốc.
"Hàn Quán, ôi, sao ngươi không nhắc nhở ta sớm!" Chúc Minh Lãng vỗ trán một cái, tranh thủ thời gian nhảy lên trên lưng Thiên Sát Long, chở hắn bay về phía cây tùng to lớn kia.
Thiên Sát Long đầy mặt khó chịu.
Bọn họ đều đắm chìm trong vui sướng vì thu hoạch được chiến lợi phẩm, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta!
. . .
Đã tới chỗ cây tùng cao lớn, Chúc Minh Lãng nhìn thấy một nữ tử có dáng người thon thả đang bị treo ở trên nhánh cây.
Nàng đang trong tình trạng hôn mê, trên người còn có một số vết thương, y phục có chút rách rưới, xem bộ dáng hẳn là đã chạy trốn một thời gian ở trên ma đảo này, cuối cùng vẫn bị Tuyệt Hải Ưng Hoàng đuổi kịp.
May mắn, vẫn còn thở.
Chúc Minh Lãng cho nàng uống một ít nước, sau đó xử lý một vài vết thương trên người nàng, phòng ngừa chuyển biến xấu.
Lấy ra Thảo Châu tử rồi treo lên trên cổ Hàn Quán, có khí tức dễ chịu xông vào mũi, hô hấp của Hàn Quán cũng dần dần trở nên vững vàng hơn rất nhiều.
"Còn may Lữ viện tuần có lòng, mang đến cho mình nhiều Thảo Châu tử như vậy, nếu không mình cũng phải bỏ mạng ở nơi này." Chúc Minh Lãng ôm Hàn Quán đặt lên trên lưng Thiên Sát Long.
Không chết là tốt rồi.
Đại giáo vụ Lâm Chiêu ở trên trời có linh thiên cũng coi như là đã phù hộ cho Hàn Quán, dưới loại tình huống thế này mà Hàn Quán còn nhặt về được một mạng.
Mang theo Hàn Quán đến bên trong hốc cây lớn, Chúc Minh Lãng kiểm tra số lượng Thảo Châu tử một chút, hai người, số lượng còn lại hẳn là đủ để có thể chống đỡ thêm hai ngày nữa, về phần Thiên Sát Long, nếu như muốn duy trì chiến lực, nhất định phải thu thập đầy đủ lượng Thảo Châu tử hoang dại.
Nhắc tới cũng thấy có chút kỳ quái, Chúc Minh Lãng phát hiện những ngày này nhu cầu mình sử dụng Thảo Châu tử không còn nhiều như những ngày trước đó.
Thậm chí không cần Thảo Châu tử, chỉ cần không bước vào đến nơi có hủ khí nồng đậm, hô hấp bảo trì quy luật nhất định, thì sẽ không có loại cảm giác đầu choáng hoa mắt nữa.
Chẳng lẽ loại dị hương này cũng không phải là khí độc chân chính.
Chỉ là cần phải có một quá trình thích ứng? ?
Nếu không những sinh vật khác trên ma đảo này làm cách nào có thể sinh tồn được?
"Bất kể thế nào, vẫn nên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, cũng không biết Nghiêm Trinh kia đã đi hay chưa, nếu hắn đã quyết tâm diệt khẩu, mình càng phải cố hết khả năng thích ứng được với dị hương ở nơi này."
Nhóm lửa lên, Chúc Minh Lãng cắt ra một khối thịt ưng đã lựa thật kỹ, phát hiện thịt của Ưng Hoàng hai vạn năm này ăn rất ngon!
Rất ít người ăn thịt chim ưng, khó nhai không nói, hương vị còn chua.
Nhưng đúng là thịt của ma linh đã từng tu luyện, rõ ràng bị long viêm màu đen thanh tẩy qua, vốn tưởng sẽ cháy đen khó ăn, kết quả bên ngoài bị cháy nhưng bên trong rất mềm, ăn vào có một loại cảm giác đây là loại thịt đã được đầu bếp đỉnh cấp tỉ mỉ nấu nướng qua!
Thịt Ưng Hoàng, mỹ vị a, đáng tiếc Đại Hắc Nha còn chưa phá kén, nếu không nó nhất định sẽ ăn đến vui vẻ, thân thể cũng sẽ càng cường tráng hơn!
Từ trên thân Tuyệt Hải Ưng Hoàng, Chúc Minh Lãng thu được không ít đồ tốt.
Đầu tiên là Hồn Châu Ưng Hoàng có giá trị cao nhất, hai mươi lăm ngàn năm, thứ này tùy tiện bán ra cũng có thể bán được hơn một trăm vạn kim.
Tiếp theo là kim mỏ và kim trảo của Ưng Hoàng, thứ này so với kim loại tinh luyện hàng đầu còn cứng rắn hơn, có thể dùng để chế tạo vũ khí Thánh phẩm, làm một Chú sư, tất nhiên Chúc Minh Lãng hiểu rất rõ những điểm đặc thù của bọn chúng.
Đáng tiếc ưng vũ vàng óng ánh đều bị cháy đen, những lông vũ Ưng Hoàng này khẳng định cũng rất hiếm có và đắt đỏ.
Còn lại chỉ là một chút thịt ưng, xương ưng, ưng quan.
Xương và quan hẳn là có thể bán được mấy chục vạn kim, dù sao cũng là một phần cơ thể của thánh linh hơn hai vạn năm, bộ vị hoàn chỉnh của thánh linh đều rất có giá trên thị trường.
. . .
Ở trong hốc cây thêm một thời gian, Chúc Minh Lãng bắt đầu thử nghiệm không đeo Thảo Châu tử.
Đã có thể thích ứng dị khí, vậy thì không cần thiết phải lãng phí Thảo Châu tử nữa, giữ lại cho Thiên Sát Long mới là bảo hộ an toàn lớn nhất.
Một hai ngày sau, Chúc Minh Lãng bắt đầu điều tiết khí tức của mình.
Thời điểm luyện kiếm, điều tiết khí tức là chuyện rất trọng yếu.
Lúc xuất kiếm là thở ra hay là hít vào, uy lực khác nhau rất lớn.
Cho nên điều tiết khí tức với hắn mà nói không tính là chuyện quá khó khăn.
Sau một phen trầm tâm tĩnh khí, Chúc Minh Lãng phát hiện loại dị hương này quả nhiên không phải là khí độc chân chính, chỉ là nó sẽ thông qua mùi thơm gây tê liệt giác quan cùng với khí quan của con người, khiến cho người ta dùng sức hít vào, nhưng kỳ thật chẳng hề làm gì.
Chỉ cần chú ý kỹ điểm này, ảnh hưởng của dị hương sẽ không đáng sợ như trong tưởng tượng.
. . .
Hàn Quán đã hôn mê hai ngày nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Mặc dù Chúc Minh Lãng hiểu được làm cách nào chống chịu được dị hương, nhưng Hàn Quán không tỉnh lại, hắn cũng không có cách nào dạy nàng a.
Huống chi lục phủ ngũ tạng cũng cần một quá trình thích ứng, nếu tiếp tục như vậy Hàn Quán thật sự sẽ chết ở trên đảo.
"Phải đi tìm đường ra khác thôi, đúng rồi, thác nước kia có một khe đá, hình như có một phần nước trên thác đều chảy xuống dưới lòng đất." Chúc Minh Lãng hồi tưởng lại sơn cốc nơi Thiên Sát Long và Tuyệt Hải Ưng Hoàng chiến đấu.
Sơn cốc kia có khe hở, dưới khe có nước tuôn ra, từ đó tạo thành một dòng chảy xuống núi.
Điểm cuối cùng của mỗi con sông đều sẽ chảy ra biển, cho nên thuận theo mạch nước ngầm dưới khe kia, nói không chừng có thể trực tiếp tiến vào trong biển!
"Khụ khụ ~!"
Ngay khi hắn đang suy tư, một tiếng ho khan vang lên.
Chúc Minh Lãng quay đầu sang nhìn, thấy Hàn Quán đã tỉnh lại, nhưng có điều nàng ho khan rất nhiều.