Uống một chút nước, hiển nhiên Hàn Quán vẫn không thích ứng được dị hương ở nơi này như trước, nhiều lần đều suýt chút nữa đã bất tỉnh.
"Ta. . . Ta không chết? ?" Hàn Quán nhìn sang Chúc Minh Lãng, có chút không dám tin tưởng hỏi.
Nàng chỉ nhớ mình bị đôi cánh của Tuyệt Hải Ưng Hoàng quật đánh bất tỉnh, ngay khi sắp mất đi tất cả tri giác, nàng đã ý thức được bản thân mình không còn cơ hội sống sót.
"Tuyệt Hải Ưng Hoàng bắt được ngươi thì bắt đầu diễu võ dương oai, đoán chừng nó muốn cột ta và ngươi lại rồi nướng chung." Chúc Minh Lãng cười cười nói.
"Vậy còn ngươi như thế nào. . ." Hàn Quán cúi đầu nhìn thoáng qua thịt mềm ở trong tay mình, lúc này mới ý thức được cái gì, miệng nhỏ kinh ngạc há to, một hồi lâu mới nói. "Ngươi đã giết nó, Tuyệt Hải Ưng Hoàng, ngươi giết nó, đã cứu ta??"
"Ừ, mùi vị thịt của nó cũng không tệ, đã mấy ngày rồi ngươi chưa ăn, ăn nhiều một chút, bổ sung một ít thể lực, một lát nữa có lẽ chúng ta phải đi một đoạn đường rất xa." Chúc Minh Lãng nói.
Hàn Quán nhìn thịt ưng nướng, có chút không dám tin tưởng mình đang ăn thịt nướng một con ưng có tu vi hai mươi lăm ngàn năm, mỡ mà không béo, mùi thơm nức mũi.
Hàn Quán xác thực sắp đói chết, nàng nhanh chóng nhét đầy cái bao tử, lại uống không ít nước, khí sắc toàn thân nhìn qua mới bình thường hơn một chút.
"Ta đi tìm đường, ngươi ở lại nơi này nghỉ ngơi, chờ ta trở lại." Chúc Minh Lãng nói với Hàn Quán.
"Ta. . . Ta có thể đi cùng với ngươi không? Ta có chút sợ hãi." Hàn Quán thấy sắc trời đã tối xuống, một người ở lại bên trong hốc cây này, nàng không có một chút cảm giác an toàn nào.
"Yên tâm, ta để Thiên Sát Long đi tiểu một vòng ở vài dặm xung quanh nơi đây, phàm là sinh vật có đầu óc đã tiến hóa đến niên đại, nếu ngửi được mùi của Long Vương cũng sẽ không đến gần." Chúc Minh Lãng nói.
Chúc Minh Lãng tự nhiên phải thừa dịp trời tối hành động, nếu có thể tìm được đường ra, thì không cần thiết phải tiếp tục hao tổn ở trên hòn đảo này.
. . .
Hàn Quán ngồi ở bên trong hốc cây, ánh mắt nhìn chăm chú lên hỏa diễm thỉnh thoảng lại nhảy lên.
Nàng hồi tưởng lại lời nói của Lữ viện tuần. . .
Vừa rồi nàng vẫn luôn không dám hỏi, hỏi thăm tình trạng của Đại giáp vụ Lâm Chiêu.
Nhưng nhìn Chúc Minh Lãng cũng đang né tránh chuyện này, trong lòng nàng đã có khẳng định.
Phụ tử Nghiêm Trinh, Nghiêm Tự thực sự quá ác độc, lại bám theo một đường đến tận nơi đây, còn muốn giết người diệt khẩu!
May mắn lần này xuất hành, biết Chúc Minh Lãng sẽ đồng hành cùng bọn họ cũng chỉ có mình và Đại giáo vụ Lâm Chiêu biết, cho dù Lữ viện tuần đưa thông tin cho bọn họ, đoán chừng họ cũng không nghĩ tới Chúc Minh Lãng sẽ ở trong đội ngũ.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Hàn Quán lại cảm thấy một cơn mệt mỏi rã rời kéo đến.
Nàng nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, nàng nghe phía bên ngoài có động tĩnh, lập tức liền tỉnh lại, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
"Là ta, ta đã tìm được đường, thừa dịp màn đêm bao phủ, chúng ta rời đi ngay bây giờ." Chúc Minh Lãng đứng ở chỗ hốc cây, nhìn Hàn Quán bị kinh sợ giật mình.
"Được. . ."
"Ngươi có Lan Long sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.
"Có!" Hàn Quán gật đầu.
"Vậy tốt rồi, chúng ta có thể từ chỗ vực sâu thuận theo dòng nước rời đi." Chúc Minh Lãng nhẹ gật đầu.
Hắn tìm được con đường qua khe núi ra khỏi hòn đảo, không khác gì dự đoán ban đầu, khe núi luôn thông ra biển lớn, chỉ cần có long thú biết bơi là có thể dễ dàng rời đi.
. . .
Đến khe núi, trong khe tràn ngập khí tức lạnh lẽo của nước biển, dưới nước u ám tạo cho người ta một loại cảm giác sợ hãi.
Kỳ thật Chúc Minh Lãng cũng chỉ thăm dò đại khái, nhìn thấy trong nước có mạch nước ngầm đang không ngừng lưu chuyển, là biết nó thông ra đại dương.
Hàn Quán gọi ra một con Hải Nữ Yêu Long.
Con Hải Nữ Yêu Long này có thân hình khá giống với con người, tóc là một đám rong biển, khuôn mặt cũng khá tương tự với nữ tử, chỉ là ngũ quan bằng phẳng, giống như được bao phủ bởi một lớp màng.
Thân hình nó thướt tha, làn da lại bao trùm lớp vảy rồng màu tím, nếu không phải quan sát tử khoảng cách gần, thậm chí có thể nhận lầm nó là một nữ tử xinh đẹp mặc giáp vảy màu tím.
Mái tóc dài như rong biển của nó rối tung, nhưng đôi mắt nó ngược lại có chút đáng sợ.
Chi dưới của nó là rồng, cái đuôi là đặc trưng của Thương Long.
Nhẹ nhàng nhảy vào trong đầm nước dưới khe nứt u ám, Hải Nữ Yêu Long phát ra tiếng kêu như ca hát, ra hiệu hai người đi theo nó tiến về phía trước.
Chúc Minh Lãng và Hàn Quán đều nhảy vào bên trong đầm nước, nước biển vốn lạnh thấu xương nhưng nhờ có Hải Nữ Yêu Long bao bọc, lại có chút ấm áp.
Đồng thời, Hải Nữ Yêu Long này còn tách nước biển trước mặt ra, tạo thành một con thuyền khí dài, nhờ vậy Chúc Minh Lãng và Hàn Oản đều không cần tiếp xúc trực tiếp đến nước biển mang theo lực cản cường đại.
"Yêu nữ trong biển hóa rồng, Hải Nữ Yêu Long này của ngươi rất hiếm thấy." Chúc Minh Lãng nói.
Nhờ mảnh không gian trong thuyền khí này, Chúc Minh Lãng có thể thoải mái giao lưu với Hàn Quán.
"Bộ tộc Hải Nữ yêu kỳ thật đều rất hiền lành, nhưng chúng luôn bị các đại tộc sống bên trong Nghê Hải coi là tai họa, cho rằng nó sẽ khiến thuyền lớn đắm chìm, phát ra sóng lớn, còn dẫn dụ nam tử vào trong dòng nước ngầm để nhấn chìm. . ." Hàn Quán nói.
"Nhìn ra được, là một con Tiểu Yêu Long rất đáng yêu." Chúc Minh Lãng nói.
"Bọn chúng cũng từng chịu qua một đợt tàn sát, cùng những dân cư đáng thương ngoài đảo hoang không khác gì nhau, trước kia ngẫu nhiên có thể trông thấy Hải Nữ yêu ở một số khu vực biển sâu, hiện tại trên cơ bản là không còn nữa." Hàn Quán khẽ thở dài một hơi.
"Ta từ chỗ Lữ viện tuần tìm hiểu được một ít chuyện, giết Đại giáo vụ Lâm Chiêu là Nghiêm Trinh sao?" Chúc Minh Lãng hỏi.
Hàn Quán gật đầu.
Lần này ra biển tìm Trấn Hải Linh, chính là vì quật ngã Nghiêm Trinh.
Nghiêm Trinh là một người cực kỳ tàn nhẫn, vì lợi ích Nghiêm tộc, bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào, tại những nơi không có người biết đến ở trong Nghê Hải, hắn không chỉ một lần tiến hành những trận tàn sát cực kỳ tàn ác.
Đại giáo vụ Lâm Chiêu không chỉ một lần công khai lên án Nghiêm Trinh, nhưng đều không có bằng chứng.
Thật vất vả có thể thông qua đợt vu độc triều tịch, vạch trần toàn bộ việc ác xấu xí của Nghiêm Trinh, nhưng cuối cùng ngài ấy lại chết thảm dưới độc thủ!
Đương nhiên, làm cho Hàn Quán phẫn nộ nhất vẫn là tên phản đồ Lữ viện tuần.
Đại giáo vụ Lâm Chiêu vẫn luôn cẩn thận ứng phó, căn bản sẽ không cho Nghiêm Trinh nửa điểm cơ hội ám toán, nhưng ông nào biết một trong những môn sinh mình tín nhiệm nhất lại bán đứng mình!
"Trấn Hải Linh là Lữ viện tuần lừa gạt đưa cho Nghiêm Trinh, hiện tại chúng ta chỉ có thể giống như chó nhà có tang chạy trở về, dù có đem việc này tố cáo lên cao tầng học viện thì cũng không có chút ý nghĩa nào." Hàn Quán có chút không cam tâm.
Đại giáo vụ Lâm Chiêu cứ như vậy bị giết chết ở trên ma đảo, đến thi cốt họ cũng không thể thu hồi cho ông.
Nếu không bắt Nghiêm Trinh trả giá đắt, cả một đời Hàn Quán đều không thể quên được chuyện này!
"Kỳ thật Trấn Hải Linh có hai quả." Chúc Minh Lãng nói.
"Cái gì?"
"Ta nói, Trấn Hải Linh có hai quả, hai quả này ta đều hái xuống, lúc ấy các ngươi nói chỉ cần một quả, cho nên ta chỉ đưa cho các ngươi một quả, một quả ta muốn giữ lại cho mình dùng." Chúc Minh Lãng nói.
Hàn Quán nhìn Chúc Minh Lãng, kinh ngạc trên mặt lúc đầu chậm rãi trở thành vẻ vui sướng.
Chúc Minh Lãng lấy ra một quả Trấn Hải Linh ba màu khác.
Hàn Quán nhìn thấy Trấn Hải Linh này, liền kích động nhào đến ôm lấy Chúc Minh Lãng.
Đang ở dưới nước một ngàn mét đấy, ngươi muốn làm cái gì a, cô nương!
"Quá tốt rồi, có cái này trong tay, lần này Nghiêm Trinh đừng nghĩ có thể chạy thoát khỏi sự trừng phạt, Đại giáo vụ Lâm Chiêu cũng sẽ không chết oan!" Hàn Quán nói.
"Ừ, ừ, buông ta ra trước đã, ngươi ép tới ta không thở nổi." Chúc Minh Lãng nói.
"Chúc các hạ, quả Trấn Hải Linh này cho ta mượn dùng để đối phó với Nghiêm Trinh trước, sau khi kết thúc tất cả mọi chuyện, ta sẽ trả lại cho ngài!" Hàn Quán nghiêm túc nói.