Chúc Minh Lãng ngước mắt nhìn mảnh đất trống phía trước.
Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Nữ Oa long có phải là học nghệ không tinh không a, hoặc có thể là không nhận được truyền thừa chính thống...
Nhưng ngay lúc Chúc Minh Lãng còn đang hoài nghi huyết thống của Nữ Oa long có tinh khiết hay không, ở phía xa, xuất hiện một bóng ma rất lớn, khiến cho cả mảnh rừng trước mặt nó đều tối đen cả.
Ánh mắt Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua thì càng thêm hoảng sợ.
Không biết từ lúc nào xuất hiện một ngọn núi có hình năm ngón tay lơ lửng trên không trung, một khi nó rơi xuống mảnh rừng kia thì sợ là hết thảy sinh linh thực vật trong đó đều sẽ bị đè bẹp mất!
Cái này mà Lạc Nham thuật gì chứ, rõ ràng là thái sơn áp đỉnh!!
Bàn tay bé nhỏ của Nữ Oa long vừa thu lại thì ngọn núi Ngũ Chỉ sơn ấy cũng biến mất.
Nàng thiện tâm nên không muốn tổn thương đến những tiểu sinh linh vô tội, nàng chỉ muốn biểu diễn Lạc Nham thuật cho Chúc Minh Lãng xem mà thôi.
Dù sao nàng là sự kết hợp của đại địa Nữ Oa và hải dương Nữ Oa, thổ linh thuật và nham tàng pháp đã in vào trong huyết mạch của nàng vậy nên dù không cần luyện tập cũng có thể thi triển được cảnh giới tối cao của thuật pháp đó.
"Có cảm giác như dù có trong tình huống đặc thù nào, cho dù có đối mặt với cường giả vương cấp thì ngươi cũng có thể tự nhiên ứng phó được a." Chúc Minh Lãng cảm khái một tiếng.
Vẫn là đánh giá quá thấp năng lực của Nữ Oa long rồi.
Cảnh giới pháp thuật của nàng quả thực quá cao, thuật Lạc Nham của người ta mà qua tay nàng đã trở thành thái sơn áp đỉnh rồi càng không cần nói đến những nham tàng thuật cường đại hơn.
"Na nha~"
Nữ Oa long đột nhiên phát ra tiếng kinh hô theo thói quen của nàng, sau đó cảnh giác dùng tay chỉ vào một ngọn núi ở phía xa.
Ngọn núi lớn kia giống như bị một nguyên tố gì đó ăn mòn, bên ngoài lộ ra màu xanh vàng, ngoài điều đó ra đám cây cối trong trong núi cũng có trình độ bị xâm nhiễm khác nhau, vỏ cây không giống như vỏ cây mà trông giống một tầng vỏ đông đặc, thân cây và lá cây rơi vào trạng thái nửa ngưng kết, tựa như một khối băng nhiều màu sắc!
"Xem ra là có đại yêu rồi!" Chúc Minh Lãng hít sâu một hơi, ngửi được cỗ yêu khí bàng bạc từ ngọn núi này phát ra.
Cả một ngọn núi lớn trên cơ bản chính là một cái sào huyệt khủng bố.
Dưới ảnh hưởng của Tuế Nguyệt sóng, yêu ma cũng nhận được tinh hoa của trời đất, thực lực cũng tăng lên nhanh chóng như những người tu hành, hơn nữa điểm đáng sợ nhất của bọn chúng là tốc độ sinh trưởng của chúng ngày càng nhanh, chỉ cần có đầy đủ thức ăn, đầy đủ linh tư chúng nó có thể sinh đầy một huyệt trứng!
"Chắc là bọn chúng rồi, những con bò cạp bán long." Chúc Minh Lãng nói.
Trước mắt chính là sào huyệt của bò cạp bán long, chúng nó thích ăn những thứ có độ cứng cao vậy nên khoáng thạch là thứ chúng thích nhất, hơn nữa sau khi ăn xong, lớp biểu bì của chúng nó sẽ tạo nên một lớp trùng giáp tinh khôi, nếu như khẩu phần lương thực thuộc hàng thượng phẩm thì lớp áo giáp của đám bò cạp bán long này sẽ cứng như long lân không gì phá nổi!
Đương nhiên đám trùng bọ bán long này cũng không phải dạng dễ đối phó, hơn nữa ý thức lãnh địa cũng vô cùng cao, một khi chúng đã chiếm giữ một cái quặng mỏ nào rồi thì chúng sẽ giết sạch những sinh linh sống xung quanh, quân vệ ở Vu thổ cũng bị đám bò cạp bán long này giết nhiều vô số kể.
Thủ lĩnh Vu thổ Trương Thác đã mời một nhóm mục long sư đến để đối phó với đám bọ cạp bán long này nhưng cũng không có hiệu quả gì, vừa hay Chúc Minh Lãng cũng muốn thuần long nên tự mình vào núi...
"Huynh đài, huynh muốn vào núi bò cạp đó?" lúc này, một đội ngũ thần phàm giả xuất hiện ở chân núi, bọn họ hiển nhiên cũng có chút ưu sầu.
Bây giờ khắp Ly Xuyên đều là những đội ngũ tìm linh tư đến từ Cực Đình vậy nên trong rừng sâu hoang vắng gặp phải một đội ngũ thần phàm giả thì Chúc Minh Lãng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Đúng vậy, các vị đang đợi những người khác sao?" Chúc Minh Lãng thấy bọn họ có ý đóng trại ở nơi này mà không lập tức đi lên núi.
"Một vị vũ sư trong nhóm chúng ta gửi bồ câu đến báo, không có một vị vũ sư ngăn cản Hạt long đến gần thì pháp thuật của chúng ta cũng không thi triển được. Huynh đài là vũ sư hay là có bản lĩnh gì có thể chính diện chống lại đám yêu ma có thân thể cường tráng này sao?" Người cầm đầu kia lên tiếng hỏi.
"Ta là mục long sư." Chúc Minh Lãng hồi đáp.
Mắt của đội ngũ thần phàm giả này đột nhiên lóe lên tia sáng.
Mục long sư, còn đáng tin hơn vũ sư cả vạn lần a, một vị vũ sư làm sao có được mấy con cuồng long khôi ngô dũng mãnh đứng chống phía trước khiến người ta có thể an tâm a???
"Huynh đài có thể đi cùng chúng ta hay không..." cô gái duy nhất trong đoàn thần phàm giả ôn nhu lên tiếng mời.
"Xin lỗi, ta có thói quen độc cô lai vãng." Chúc Minh Lãng cự tuyệt lời mời của bọn họ.
Nói xong một mình Chúc Minh Lãng bước về phía hang ổ của bọn yêu ma trên núi mà đi, bước chân hắn bình ổn mà kiên định, bóng lưng lộ ra sự tự tin tuyệt đối, tạo nên sự tương phản rõ ràng với đám thần phàm giả do dự cả nửa ngày trời cũng không dám tiến lên núi này!
Haizz!
Mục long sư còn cần hợp tổ đội?
Cho tới bây giờ đều là một mình vào hang ổ yêu ma a!
Ngọn núi Hạt long dị thường này cuối cùng cũng để cho Luyện Tẫn Hắc long được đánh một trận sảng khoái.
Hạt long xông lên cuồn cuộn không dứt nhưng linh trí của chúng không tính là cao, vì trên người Luyện Tẫn Hắc long có khí tức kẻ săn mồi điên cuồng nên mới bị đám Hạt long đấy bu xung quanh tựa như một con lốc màu đen...
Vì vậy trên đường Luyện Tẫn Hắc long giết lên núi tuy chỉ đánh với một con Hạt long mẫu có tu vi chỉ tầm trung vị quân cấp, nhưng vào lúc đang đánh nhau kịch liệt nó lại gọi cả một đám đại quân Hạt long tới.
Nữ Oa long cũng thi triển vài loại pháp thuật, nhưng kết quả là ngay cả một viên hồn châu Chúc Minh Lãng cũng không thải cất được, dưới tình huống bất đắc dĩ, Chúc Minh Lãng không thể làm gì khác hơn là đưa cho Nữ Oa long một cây kẹo hồ lô rồi bảo nàng cùng ngắm mây trời với mình.
"Hoa thủy tinh kia trông thật đẹp, ta hái cho ngươi."
"Tới đây ăn nho khô đi."
"Đã lâu rồi không nghe ngươi hát, hát một bài đi! Không cần hát mấy bài chiến khúc làm cho thực lực của Đại Hắc Nha và tiểu Thanh Trác bạo phát đâu, hát một điệu làm thư giãn tinh thần là được rồi."
Bên này, Chúc Minh Lãng tựa như một gã công tử văn nhã, ngồi trên tấm tơ lựa trải trên mặt đất, khi thì đùa giỡn Nữ Oa long vừa ngây thơ vừa quyến rũ, khi thì nhìn mây bay gió thổi trên trời, khi thì tinh tế thưởng thức mấy bức tranh mà mình mang theo bên người.
Phía bên kia, Luyện Tẫn Hắc long và Thương Loan Thanh long bị đoàn Hạt long bao vây, chém giết kịch liệt, những đoạn tứ chi bị cắt đứt bay khắp nơi, xác rồng, vảy rồng trải đầy đất, tuy rằng thứ dịch mà đám Hạt long này chảy ra không phải là máu mà là một loại dịch đặc màu xanh vàng nhưng tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt, trận ác chiến giữa các mãnh thú cuồng bạo nhẹ thì làm cho rừng núi bị tàn phá, nặng thì núi lở đất mòn...
Người ngồi một bên nhàn hạ, rồng thì dũng mãnh, nói chung khung cảnh này quả là tuyệt mỹ.
Bỏ số tiền lớn mua Hư vô tinh đã khiến cho đoàn mục long sư vốn dĩ không giàu có này lại lâm vào tuyệt cảnh.
Lần càn quét sào huyệt yêu ma trên núi này cũng có như thu hoạch tương đối khá, những con Hạt trùng tham lam này xem ra còn xa xỉ hơn cả Cự long, không những mỗi con Hạt long đều có môt ổ riêng, mà trong cửa huyệt còn nhất định được phủ bằng một lớp tinh toái, sau đó chỗ động huyệt đẻ trứng sâu bên trong đều có treo một tinh thuần linh ở trên đỉnh.
Cũng may là phía sau Chúc Minh Lãng còn có quân vệ Vu thổ và vô số sơn dân Vu thổ.
Sào huyệt trên núi bị tiêu diệt sao đó để cho quân đội thủ vệ, cuối cùng sơn dân lên núi dọn dẹp hết thảy tinh thạch trong hang động, đây chính là một khoản tiền vô cùng lớn.
Tính toán qua một lần thì có hẳn có thể bán được một hai triệu kim, Chúc Minh Lãng cầm một triệu kim, phần còn lại thì khao thưởng cho quân sĩ Vu thổ và những sơn dân, dù sao hắn được lợi thì những người khác cũng nên được ké chút gì đó.