Những người này xem ra không phải là dân thường gặp nạn.
Bọn họ có thể sống sót thì tu vi hẳn là rất cao.
Hơn nữa bọn họ ghét ác như thù, trong lòng mang theo phẫn nộ, nếu nói bọn họ trốn ra từ quỷ môn quan thì cũng không quá đáng.
Trông thấy người của thiên xu thần cương, bọn họ ra tay giết không suy nghĩ, đến bây giờ cả hai bàn tay đã thấm đẫm máu tươi.
"Những tên này rất mạnh, không nên xem thường." Mật Trọng Quân thành thành thật thật nói với người bên cạnh.
"Chẳng qua chỉ là một đám dân dị cương bị vứt bỏ, giết hết chúng đi." Tiểu thiên tử Dương Ký lại không thèm để ý, sát tâm nổi lên.
Trong đội ngũ của hắn có mấy tên tu tàn sát chi đạo, thế nên khi họ trông thấy những người này thì tựa như trông thấy quả tu vi hay bảo vật vậy, bọn họ lập tức xông tới.
Người có thể sống sót sau lực va chạm kinh khủng đó hiển nhiên đều đã vượt qua Vương cấp.
Hơn nữa người của Thánh Khuyết lục địa cũng biết rằng, nếu muốn sống sót thì phải tụ lại một chỗ.
Bọn họ có khoảng một, hai mươi người, đều tu hành thể võ pháp, tốc độ vô cùng nhanh, sức mạnh cũng rất đáng gờm, cho dù tay không tấc sắt cũng có thể dùng một quyền đánh sập một ngọn núi nhỏ.
Đám người tu cực sát của Hồng Thiên Phong vô cùng muốn tiến lên chém giết, thế nhưng lại bị đánh bật trở về, hiển nhiên họ cũng không phải là đối thủ của những nạn dân kia!
Những người còn lại trong Hồng Thiên Phong hiển nhiên cũng phải gia nhập vào trận chiến. Mật Dung nhìn thấy hành động này của Hồng Thiên Phong, đáy lòng dâng lên sự chán ghét đến cực điểm.
Những người này đã không còn đường sống rồi, bất quá chỉ muốn tìm một nơi có thể dừng chân mà thôi thế mà Hồng Thiên Phong còn muốn đuổi cùng giết tận bọn họ...
Cuối cùng thì tiểu thiên tử Dương Ký cũng gia nhập trận chiến.
Gã này cũng là một tên Mục long sư, hắn cưỡi một con Lăng Tiêu Thiên Long, thần uy bá đạo, miệng phun kim hỏa, toàn thân được bao bọc trong bộ vảy ngân sắc hoàng kim, đỉnh đầu còn có thiên giác long quan, trông tự cao vô cùng.
Mặc dù chỉ mới đạt hạ vị Vương cấp nhưng con rồng này hẳn đã được ngưng luyện qua, thực lực không thua gì một con trung vị Vương cấp, mà số nạn dân nghèo túng từ Thánh Khuyết đại lục hiển nhiên không đỡ được khí tức của Lăng Tiêu Thiên Long thế nên chết mấy người.
Những người còn lại khi gặp phải cường giả của thiên xu thần cương, cũng không ham chiến mà nhao nhao trốn vào sâu trong bồn địa, cũng không biết họ đã trốn đến nơi nào rồi.
"Hình như bọn họ cũng đang tìm tinh nguyệt ngọc lưu ly." Mật Dung nhỏ giọng nói với Chúc Minh Lãng.
Chúc Minh Lãng gật đầu.
Xem ra những người Thánh Khuyết lục địa này đến đây là vì có mục đích riêng.
Thứ đáng giá nhất trong khu vực bồn địa có thiên thạch rơi xuống chính là tinh nguyệt ngọc lưu ly, thứ mà bọn họ đang tìm kiếm hẳn chính là nó.
"Hình như ta nhớ ra một số việc có liên quan đến tinh nguyệt ngọc lưu ly." Chúc Minh Lãng bỗng dưng bày ra bộ dáng đau khổ ôm đầu như thể ký ức bỗng nhiên tràn về.
Thật ra Mật Dung cũng không đơn thuần như bề ngoài của nàng.
Thế nhưng từ sâu trong nội tâm, nàng cảm thấy Chúc Minh Lãng là người có thể tin tưởng được thế nên bất luận là Chúc Minh Lãng nói gì, nàng đều sẽ tin.
Mật Dung quả thật là một người điển hình cho câu nói "Nuôi ong tay áo", khi đại ca của nàng hỏi về vị trí của tinh nguyệt ngọc lưu ly thì nàng chỉ nói là ở khu vực này, cứ thử tìm xem sao, sau đó khi nàng và Chúc Minh Lãng đi tới mạch suối ngầm thì nàng lại điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Chúc Minh Lãng.
"Dưới dòng nước hỗn loạn này, có ít nhất một khối nguyệt lưu ly." Mật Dung nhỏ giọng nói với Chúc Minh Lãng.
Vì trợ giúp thần tuyển đại ca ca khôi phục trí nhớ, ngay đến người thân Mật Dung nàng cũng không màng.
Chúc Minh Lãng lẳng lặng đi tìm, không bao lâu sau thì tìm thấy một khối tinh nguyệt ngọc lưu ly có phẩm chất rất cao!
Số lượng nguyệt lưu ly mà trước đây Chúc môn vơ vét cho mình cũng đủ để Tiểu Bạch Khởi tiến giai đến trưởng thành kỳ, nhưng Chúc Minh Lãng còn phải chuẩn bị trước cho nó khi đến thời kỳ trưởng thành, huống chi lương thực thường ngày của nó cũng thuộc dạng cấp bậc như thế này.
"Ta nhớ ra rồi, ta là một Mục long sư!" Chúc Minh Lãng lại bắt đầu thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, Chúc Minh Lãng vừa nói vừa gọi Tiểu Bạch Khởi ra, hắn xem viên nguyệt lưu ly mới nhặt được như món đồ ăn vặt mà đút cho Tiểu Bạch Khởi.
Tiểu Bạch Khởi ngay lập tức vui vẻ nhai nhai trông tựa như một con sóc nhỏ đang vui vẻ gặm hạt dẻ mà nó mới nhặt được vậy, hai má phồng to, cái miệng nho nhỏ há ra cắn một cái!
"Thật hiệu nghiệm a!" Mật Dung nở nụ cười, nàng hâm mộ quan sát kỹ lưỡng con Tiểu Bạch Long đáng yêu này. Nàng cũng muốn có một con long sủng tràn đầy tiên khí như thế này.
…
Người của Huyền Qua thần quốc và Hồng Thiên Phong tìm xung quanh hồi lâu, thứ tìm được chỉ là mấy hạt nguyệt lưu ly to hơn hạt đậu đôi chút, tổng lại cũng không bằng một khối ngọc mà Chúc Minh Lãng tìm thấy.
"Có khả năng là bị đám bỏ dân nhanh chân lấy trước rồi, đáng ghét." Tiểu thiên tử Dương Ký tức giận nói.
"Bọn họ nhất định có căn cứ gần đây, hay là chúng ta qua đó giết sạch chúng đi!" Một gã theo cực dục giết chóc nói.
"Vật đem hiến cho thánh quân há có thể để bọn chúng chạm qua!" Mật Trọng Quân nói.
Số lượng tinh nguyệt ngọc lưu ly ở đây quả thật rất ít, Chúc Minh Lãng cũng chỉ tìm được một khối nhỏ mà thôi, trước đó đám nạn dân Thánh Khuyết đại lục cũng từng lượn lờ quanh nơi này, có khả năng là do bọn họ lấy đi thật.
Mật Dung đương nhiên là không muốn ra tay tàn độc với bọn họ thế nhưng ý kiến của nàng cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Mật Trọng Quân và tiểu thiên tử Dương Ký đã nổi lên ý niệm đuổi cùng giết tận với đám nạn dân cướp đoạt ngọc rồi.
"Nơi khác cũng có, để muội dẫn mọi người đi." Mật Dung nói.
"Trời sắp tối rồi, bây giờ mà đổi chỗ khác không biết còn phải tốn bao nhiêu thời gian." Mật Trọng Quân hiển nhiên cũng không phải một tên lương thiện gì.
Mật Dung thấy không cản được bọn họ thì thở dài một hơi, trong lòng có chút áy náy.
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành thế này lúc trước nàng dứt khoát không đi cùng cho xong.
…
Xung quanh bồn địa thực sự còn lưu lại dấu chân của một nhóm người đi qua, mà số lượng tinh nguyệt ngọc lưu ly bọn họ muốn tìm quả thực ít đến đáng thương, viên mà Chúc Minh Lãng đút cho Tiểu Bạch Khởi đã được coi là viên tốt nhất rồi.
Hai đội ngũ tuyệt đối sẽ không đồng ý ra về tay không, trong số bọn họ còn có người am hiểu thuật truy tung, cho dù đám người đến từ Thánh Khuyết đại lục cho tu vi không thấp thế nhưng vẫn sẽ để lại chút sơ hở.
Cuối cùng, bọn họ phát hiện đám người Thánh Khuyết đang ẩn nấp trong một khe nứt ở nơi giao nhau giữa sương mù hư vô và bồn địa thiên thạch, mà khe nứt này lại thông đến bên trong sương mù hư vô.
Chúc Minh Lãng âm thầm cảm thấy kinh ngạc.
Thì ra trong những mảnh vụn Thánh Khuyết đại lục, có một mảnh rơi xuống gần Cực Đình đại lục, nhưng điều khiến Chúc Minh Lãng không ngờ nhất là, không chỉ có người của thiên xu thần cương muốn tìm cách vào Cực Đình mà đám nạn dân Thánh Khuyết này cũng muốn trốn đến Cực Đình.
Chắc hẳn là không có cách nào thích ứng với màn đêm ở nơi này.
Đợi sau khi sương mù hư vô tản đi, bóng đêm thống trị sẽ tràn đến Cực Đình đại lục, thậm chí người Cực Đình còn không biết trong đêm tối sẽ có loại âm vật đáng sợ đến nhường này.
"Bọn họ đang dùng tinh nguyệt ngọc lưu ly để làm tan đám sương mù, bọn chúng muốn tiến vào Cực Đình!" Vẻ mặt Dương Ký vui mừng nói.
Thật không ngờ đi theo đám nạn dân này lại thu được bất ngờ ngoài mong đợi, thì ra khe nứt đó thông thẳng đên Cực Đình đại lục, mà ở trong khe nứt đó cũng không có bao nhiêu sương mù cả, chỉ cần xua tan đi thì có thể tạo thành một hành lang địa mạch hoàn mỹ!
"Nhưng tên Hắc Thiên Phong phí hết tâm tư tiến vào Cực Đình giờ đều không có tin tức gì, còn chúng ta chẳng tốn chút sức nào lại tìm thấy, ha ha ha!" Một tên đàn ông trung niên phá lên cười.
"Giết chết hết bọn họ, không những tất cả tinh nguyệt ngọc lưu ly đều thuộc về chúng ta mà còn có thể đến Cực Đình đại lục càn quét một phen, thật tốt biết bao!"