Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 657: Diêm Vương Long

Chương 657: Diêm Vương Long


Người của Hồng Thiên Phong có vẻ rất kích động, bọn họ đã sắp chờ không được mà xông vào khe nứt đó rồi.

Nhưng vẻ mặt của Mật Trọng Quân lại có chút kỳ quái.

Hắn lặng lẽ đi đến cạnh Mật Dung rồi dùng thanh âm thấp đến mức chỉ có hai huynh muội nghe được nói: "Nếu như vào đến Cực Đình, muội có thể đoán được vị trí của ân điển không??"

Mật Dung cũng không suy nghĩ nhiều, nàng nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Cũng có thể a!"

Những lời này vừa nói ra thì vẻ mặt của Mật Trọng Quân lại càng thêm kỳ quái, đôi mắt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng.

Mật Trọng Quân vẫy vẫy tay, gọi hai người tộc nhân mạnh nhất đến gần, sau đó phân phó cho bọn họ: "Sau khi tiến vào khe nứt, ở trong đó mây mù trùng điệp còn có mấy nạn dân sống tạm, các người nhìn theo động tác của ta mà làm, chỉ cần ta nâng tay trái lên, nắm thành quyền thì các ngươi nhanh chóng động thủ giết đám người Hồng Thiên Phong, nhớ kỹ một tên cũng không thể để lọt!"

"Ngay cả tiểu thiên tử cũng trừ khử sao, thế này có phải hơi..." Nam tử mặt lạnh mặc áo tơ nói.

"Ngươi cảm thấy mạng của hắn với ân điển cái nào đáng giá hơn?" Mật Trọng Quân nói ngược lại.

Nam tử mặt lạnh mặc áo vân tơ không lên tiếng, hiển nhiên trong lòng hắn đã có đáp án rồi.

Mà Mật Dung đứng một bên nghe thấy thì có chút không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Mật Trọng Quân, trong nhất thời nàng cảm thấy vị ca ca này của nàng có chút xa lạ.

Không phải mới cách đây không lâu, huynh ấy còn muốn hợp tác với tên tiểu thiên tử Dương Ký kia sao, không phải vị tiểu thiên tử Dương Kỳ ấy không phải là người mà ca ca tin sẽ được thần chọn sao, bây giờ nói giết liền giết??

"Đại ca, sao huynh càng ngày càng hám lợi rồi." Mật Dung nói.

"Làm gì có vị thần minh đang treo trên đầu chúng ta đều có hai bàn tay sạch sẽ hoàn toàn chứ, con đường thành thần vốn là phải đạp lên xác của kẻ khác mà đi. Tiểu Dung, chẳng phải muội vẫn luôn ghét hắn ta sao, ta cũng thấy tên này không phải người thật lòng, hắn ta chỉ muốn thỏa mãn dục vọng chiếm đoạt của hắn mà thôi, vậy nên không cần thương hại hắn." Mật Trọng Quân nói.

Mật Dung không nói gì thêm.

Mật Trọng Quân lại miễn cưỡng cười cười, tận lực thể hiện sự ôn nhu mà một vị ca ca nên có, nói: "Yên tâm, sau này có hậu quả gì thì một mình đại ca sẽ nhận hết, muội chỉ cần phụ trách tìm ân điển thôi, những việc khác không cần suy nghĩ quá nhiều, nếu muội có thích tên tiểu tử hoang dã chẳng biết đến từ đâu ấy cũng được, đợi đến khi đại ca tìm được ân điển rồi thì mọi việc trong tộc môn sẽ do đại ca làm chủ, sau này muốn ở cùng ai thì ở cùng người đó!"

Mật Dung theo bản năng gật đầu nhưng trong lòng lại không cho là vậy.

Mật Dung lo lắng lùi về phía sau, tâm tình cực kỳ phức tạp.

Mặc dù nàng thực sự không thích tên tiểu thiên tử Dương Kỳ kia, nhưng chỉ là không thích thôi chứ không đến mức muốn lấy mạng hắn ta.

Nhưng nàng lại không dám nói ra, lỡ như nói ra thì chẳng khác nào nàng đang bán đứng đại ca và những tộc nhân khác của mình.

"Ta cảm thấy đại ca ta thay đổi hoàn toàn rồi." Mật Dung âm thầm nói với Chúc Minh Lãng.

"Sao vậy?" Chúc Minh Lãng hỏi.

Mật Dung hoàn toàn tin tưởng Chúc Minh Lãng, nhất là sau khi so sánh một hồi thì Mật Dung càng cảm thấy toàn thân vị thần tuyển Chúc Minh Lãng ca ca này đều tản ra ánh sáng nhân tính.

Mật Dung nói hết tất cả kế hoạch của đại ca mình cho Chúc Minh Lãng nghe, sau khi nghe xong Chúc Minh Lãng lại vô cùng bình tĩnh.

Dạng yêu ma quỷ quái gì trên thế gian này, Chúc Minh Lãng đã thấy rất nhiều rồi.

"Có thể trong mắt huynh ấy, ta cũng chẳng có gì đặc biệt hơn so với những người khác cả, chỉ là công cụ mang đến quyền lợi cho huynh ấy..." Mật Dung nói.

"Ngươi phải tự tin lên."

"Là sao, ta nên tin tưởng đại ca của ta, chẳng qua huynh ấy chỉ đối xử như vậy với người ngoài thôi?" Mật Dung bày ra bộ dáng như cái hiểu cái không nói.

Chúc Minh Lãng lắc đầu nói: "Ngươi nên tin tưởng vào phán đoán của mình, đó là sự thật."











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch