Huyết sắc thiên hổ trông sống động vô cùng, cảnh tượng kinh người này khiến cho những người đứng xung quanh đấu trường sợ đến mức liên tục thụt lùi về sau.
Cánh phụ sau lưng Tiểu Bạch Long đột ngột bung ra, dưới tình huống cả người đang lao thẳng xuống dưới với tốc độ nhanh chóng mặt ấy thế mà nó lại có thể dùng một phương thức khiến người người kinh ngạc mà làm thay đổi quỹ đạo đường bay của mình!
Khí thế cường hãn vô địch của huyết sắc thiên hổ bay về phía Tiểu Bạch Khởi nhưng lại bị Tiểu Bạch Khởi dùng một kỹ xảo hoa lệ nghiêng mình tránh được.
Huyết sắc thiên hổ sượt qua người Tiểu Bạch Khởi, phóng thẳng lên trời, trên bầu trời rộng mênh mông bỗng xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Bạch Khởi vô cùng bình tĩnh đáp xuống đất sau đó lại dùng long trảo của mình bắt lấy Minh Luyện Kiệt!
Minh Luyện Kiệt bị Tiểu Bạch Long vững vàng bắt được như bắt một con gà con nhỏ bé, móng vuốt sắc nhọn xuyên thẳng vào trong da thịt Minh Luyện Kiệt!
"Băng!!!!!"
Tiểu Bạch Khởi không những chỉ bắt Minh Luyện Kiệt mà nó còn hung hăng ấn hắn ta xuống mặt đất.
Đôi cánh hoa lệ của Tiểu Bạch Khởi dang rộng, nó vẫn giữ nguyên tư thế giữ chặt Minh Luyệt Kiệt mà phi hành, thế là Minh Luyện Kiệt bị Tiểu Bạch Khởi dí xuống đất rồi kéo một đoạn dài cả trăm mét!
Đến cuối cùng thì sức mạnh của một con rồng vẫn vượt xa loài người, cho dù là một tên thần phàm tu thể tu đi nữa thì cũng không có cách nào thoát khỏi sự khống chế trong tình cảnh này.
"Hô hô hô"
Cánh chính nhịp nhàng vỗ, những cánh phụ phía sau tiếp sức trợ lực, Tiểu Bạch Long trông như một con thần điểu đang vui vẻ nghịch nước vậy, linh hoạt tiêu sái bay lên trời, nó uốn lượn nhiều vòng trên không trung, Minh Luyện Kiệt của Minh Thần tộc vẫn bị nó giữ chặt trong móng vuốt, nó đưa hắn cùng nhau trải nghiệm cái gì được gọi là xoắn ốc thăng thiên!
Lúc Minh Luyện Kiệt một lần nữa được trở về với mặt đất thì thần trí đã không còn minh mẫn nữa, đầu tiên là bị chà xát dưới mặt đất sau đó là nhấc lên trời thưởng ngoạn vài vòng.
Vất vả lắm mới có một khoảng lặng nhỏ thế mà ngay lúc hắn đang chật vật mở mắt thì mới phát hiện hắn đang dùng tốc độ của một viên thiên thạch khi rớt xuống đại lục mà đâm đầu thẳng xuống đấu trường!
"Thình thịch!!!!!"
Một vết nứt trông tựa như một lưới nhện khổng lồ xuất hiện ngay giữa sàn đấu, khuôn mặt của Minh Luyện Kiệt cắm thẳng vào trong lòng đất.
Cảm giác đau đớn và nhục nhã khiến tứ chi hắn co quắp không ngừng, hắn dùng hết sức bò dậy, hắn không muốn người khác trông thấy cảnh tượng nhục nhã của bản thân, đáng tiếc xương cốt cả người Minh Luyện Kiệt đã gãy thành từng mảnh nhỏ.
Người Minh Thần tộc thấy một màn như vậy thì sửng sốt hồi lâu mới vội vàng chạy tới.
Việc đầu tiên mà bọn họ làm khi tới nơi chính là lật người Minh Luyện Kiệt lại, nhưng đập vào mắt mọi người lại là một gương mặt dẹp lét không thể nào khiến người khác thích nổi.
Minh Luyện Kiệt máu me đầy mặt, vô cùng đau đớn lại còn phải chịu ánh mắt nhạo báng của mọi người xung quanh, hắn hận không thể tự mình đánh mình một quyền chết quách luôn cho rồi!
Dùng đến long thần phù quý hiếm mà còn bị con Bạch Long này đánh thành bộ dạng này thì sau này Minh Luyện Kiệt hắn sao còn dám ngẩng mặt lên nhìn người nữa đây??
"Huyền Qua thần quốc thắng, còn có ai muốn giành quyền lựa chọn cửa vào gần nhất nữa không, nếu không có thì lần chinh phạt này cứ quyết định vậy đi, nếu có người đổi ý hay muốn vi phạm thì chúng ta sẽ liên thủ cùng nhau chống lại, hy vọng các vị với tư cách là con dân của thần linh sẽ không làm ra hành động bôi nhọ thanh danh của vị thần minh mà mình thờ phụng." Vị nam tử mặc thú bào nói.
"Vị Mục long sư chủ nhân của con Bạch Long đến từ Huyền Qua thần quốc kia xem ra rất mạnh, người như vậy sao lại không có tên trong danh sách thần ân hậu tuyển được, sao hắn ta lại phải chạy đến đây?" Vài tên thần duệ nhỏ giọng thảo luận.
"Có khả năng là tu vi của hắn không cao, dù sao lần tỷ thí này tu vi của mọi người đều bị hạn chế, nếu đánh bằng thực lực chân chính thì chắc chắn hắn ta không có cách nào so được với những thần dân ưu tú của chúng ta."
"Đúng vậy, sau này trong lúc chinh phạt Cực Đình đại lục mà có gặp phải thì cũng không cần kiêng kỵ gì cả, hắn dám tranh giành với chúng ta thì chúng ta sẽ cho bọn họ biết thế nào là thực lực thật sự của Đấu kiến thần miếu!"
Sau khi trận đấu kết thúc thì con đường gần nhất dẫn đến Ly Xuyên đã được xác định là không còn tổ chức hạ thần nào khác chen vào.
Đương nhiên, Chúc Minh Lãng còn biết một con đường ngắn hơn nữa để đến Ly Xuyên nhưng bây giờ cũng chỉ có vài người mới có thể đi qua được thôi.
Đa số các tổ chức hạ thần đều được trang bị hoàn mỹ, có đại quân chinh phạt nắm giữ Thần Dụ kỳ, ít cũng có tới mấy trăm nhiều thì lên đến trăm ngàn cường giả, bọn họ đều có cùng mục đích là xâm chiếm hết thảy mọi thứ.
Nhân số bên Huyền Qua thần quốc được xem là tương đối ít nhưng cũng may là tu vi mỗi người đều đạt đến Vương cấp, cho dù phải đối đầu với một vài tổ chức hạ thần ưu việt thì cũng không cần phải né né tránh tránh.
Rất nhiều tổ chức hạ thần đã nắm được tin tức của Cực Đình đại lục từ sớm.
Ly Xuyên có thể coi là vùng lãnh địa trọng yếu mà các tổ chức hạ thần khác muốn tranh đoạt, cho nên sau này chắc chắn sẽ có một trận ác chiến diễn ra, Chúc Minh Lãng đã giúp Lê Vân Tư hoàn thành tốt công tác nghênh chiến với Thiên Thần cương.
Thế nhưng vẫn còn một việc cần đề phòng.
Nội ứng ngoại hợp!
Một bộ phận đại thế lực đã đầu quân vào các tổ chức hạ thần, một khi quân của Thiên Xu Thần Cương đến thì những người này chắc chắn sẽ chủ động mở rộng cổng thành đón bọn họ vào!
Xét về thực lực thì nhóm những thế lực Thiên Xu Thần Cương đến thảo phạt sớm hơn dự tính này cũng không quá mạnh, không phải đến mức không thể chống đỡ được, nhưng nếu thực sự có người đã quy thuận bọn họ từ đầu thì việc phòng thủ cũng trở nên khó khăn hơn nhiều.
Mặc dù trong thời gian qua Chúc Minh Lãng đã cố gắng hết sức để thực lực của mình tăng mạnh thế nhưng ở một tòa thành phồn hoa, văn minh tột độ thế này mà muốn tìm được linh tư phù hợp với bản thân và nhóm linh thú của mình cũng không phải là một việc dễ dàng gì.
Vương cấp bậc trung ở Thiên Xu Thần Cương cũng được xem như là một nhân vật cường hãn, nếu muốn tu vi được nâng cao thì cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Đương nhiên, Chúc Minh Lãng cũng hiểu rõ điểm mấu chốt trong trận phân tranh lục địa sắp tới không phải nằm ở chỗ bản thân có đề thăng được tu vi hay không mà là phải dàn xếp cách giải quyết ổn thỏa cho con bài tẩy chưa lật của Thiên Xu Thần Cương!
Tình hình hiện tại của Chúc Minh Lãng được xem như là phải đối mặt với hai chiến tuyến.
Đa số mọi người đều biết rằng, rất nhiều thế lực ở Cực Đình đại lục đã bị thao túng, sau khi sương mù tản đi, tổ chức hạ thần có thể dễ dàng tiếp quản tinh lục này, những thế lực còn sót lại cũng sẽ nhanh chóng bị Thiên Xu Thần Cương chia cắt thôi.
Nhưng bất luận là Cực Đình hay là Thiên Xu Thần Cương thì cũng không thể nghĩ đến: Tổ chức hạ thần của Thiên Xu Thần Cương cũng bị Ly Xuyên thâm nhập từ từ!
Hiện nay bên phe của Huyền Qua thần quốc hầu hết đều là người của Chúc Minh Lãng.
"Theo tin tức mà ta nghe ngóng được thì đám người Minh Thần tộc này muốn chiếm Ly Xuyên lục địa." Mật Trọng Quân ba chân bốn cẳng chạy về tựa như muốn thông báo một tin tức cực kỳ quan trọng.
Thời điểm trổ tài diễn xuất đã đến rồi đây.
Chúc Minh Lãng trừng mắt lên nhìn Mật Trọng Quân, bày ra vẻ mặt như thể hắn hoàn toàn không ngờ đến khối đại lục kia lại là "Ly Xuyên".
"Vùng Ly Xuyên này thực không đơn giản! Bao nhiêu người muốn tranh đoạt." Chúc Minh Lãng nói.
"Đúng vậy, hiện tại vẫn còn một rắc rối nữa đó là có hai tổ chức hạ thần có được vị trí cửa vào gần đây, tính ra thì chỉ đến Ly Xuyên muộn hơn chúng ta một chút mà thôi, nếu như dọc đường hành quân mà vấp phải sự phản kháng của hạ dân Ly Xuyên thì có khi chúng ta còn đến chậm hơn bọn họ nữa, dẫu sao bọn họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, hơn nữa còn có nội ứng trong đó!" Mật Trọng Quân nói.
"Hơn nữa, nếu chúng ta đến đó công chiếm trước, cùng đám người Ly Xuyên chém giết một phen thì sẽ tạo thành cơ hội cho nhóm tổ chức hạ thần đến sau thừa cơ tập kích, thế chẳng phải chúng ta dâng không con mồi béo bở cho kẻ khác à, vậy nên ta nghĩ rằng, chúng ta không nên vội vàng chinh phạt Ly Xuyên mà trước tiên nên phục kích những đối thủ cạnh tranh khác." Chúc Minh Lãng bày ra vẻ mặt nghiêm túc suy ngẫm nói.
Mật Trọng Quân và những thành viên bị thương khác của Huyền Qua thần quốc vừa nghe thấy thế thì lập tức lộ ra vẻ khâm phục.
Rất có lý!
Phục kích đối thủ cạnh tranh khác!!
Như thế thì có thể đảm bảo vùng lãnh thổ mà bọn họ cực khổ chinh phạt sẽ không bị người khác cướp mất.
"Ly Xuyên rộng lớn, thành bang lại nhiều, đại quân thủ vệ cũng không ít. Nhân số bên chúng ta lại không đông, vừa chiếm lĩnh lại vừa phải trấn thủ rất bất lợi cho chúng ta nhưng ưu thế nhân số ít này cũng có tác dụng của nó. Tiến quân thần tốc, chắc hẳn bọn họ cũng nghĩ chúng ta muốn tranh giành Ly Xuyên thế nên sẽ không đề phòng bị quân ta phục kích dọc đường!" Chúc Minh Lãng nói.
"Rất tốt, lúc trước ta cũng có suy nghĩ qua, chúng ta chiếm được cửa vào thuận lợi nhất nhưng ta lại sợ rằng những tổ chức hạ thần khác sẽ liên thủ lại đối phó với chúng ta. Bây giờ mục đích chinh phạt đã đổi thành phục kích, đuổi cổ bọn người có Thần Dụ kỳ khác đi, đến lúc đó cho dù quân ta có tổn thất thì vẫn có thể dễ dàng công chiếm được vùng đất hạ giới này." Mật Trọng Quân liên tục gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Nếu biết trước vị Chúc huynh đệ này mạnh mẽ, cơ trí như thế này thì tội gì mình phải hợp tác với tên Hồng Thiên Phong tiểu thế tử không có đầu óc đấy chứ??
Cũng may bản thân mình cơ trí, chiêu mộ được hắn đứng về phía mình, nếu như bị những tổ chức thần hạ khác đoạt người đi thì bản thần mình có khả năng chẳng cướp được gì từ Ly Xuyên!
"Với thực lực của nhóm ẩn giả Bàng gia này thì ta cũng không quá lo lắng khi phải đối kháng với bọn họ, thế nhưng những tổ chức hạ thần kia xem ra còn có những loại thần pháp, thần cụ cường đại nào đó..." Chúc Minh Lãng nói.
"Đệ muội cứ yên tâm, nếu xét về đấu pháp thì Huyền Qua thần quốc chúng ta sao có thể thua mấy tên tiểu thần minh thấp kém ấy được, bảo vật Huyền Qua mà Mật Trọng Quân ta nắm trong tay còn lợi hại hơn của bọn chúng nhiều, đến lúc đó ngươi chỉ cần chuyên tâm chém giết cùng những huynh đệ khác là được rồi!" Mật Trọng Quân nói.
Mật Trọng Quân cũng không phải là một tên đầu óc đơn giản, đương nhiên hắn phải cầm chắc thần cụ trong tay mình nếu không há chẳng phải hắn chẳng có chút uy nghiêm nào trong đội nữa rồi sao.
Đương nhiên loại thần cụ mà Mật Trọng Quân đang có không thể nói cho Chúc Minh Lãng biết được.
"Vậy thì tốt rồi, đến lúc đó phải nhờ vào thần uy của Mật Trọng Quân đại ca rồi." Chúc Minh Lãng nở nụ cười nói.
"Ha ha ha!" Mật Trọng Quân cũng cười đáp lại.
Mật Dung đứng bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã nhìn hai người.
Một màn này nàng đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi, nụ cười ẩn chứa âm mưu, bầu không khí hòa hợp giả tạo quen thuộc.
"Nào, đệ muội, uống cạn nào." Mật Trọng Quân ăn một miếng rồi lại nâng chén rượu lên.
"Đại ca, huynh đừng gọi loạn như vậy được không, muội chỉ xem Chúc ca ca như ca ca ruột mà thôi!" Mật Dung liếc Mật Trọng Quân một cái.
"Huynh mới là ca ca ruột của muội." Mật Trọng Quân tức giận nói.
Mật Dung dùng một nụ cười lấy lệ nhưng không kém phần lễ độ đáp lại đại ca nhà mình.
"Tên tiểu tử này làm việc cho chúng ta thế nên đến lúc đó hắn muốn gì thì chứ cho hắn nhưng chỉ có một thứ tuyệt đối không thể cho, đó chính là ân điển!" Mật Trọng Quân tiến đến gần Mật Dung thấp giọng nói.
"Được, nếu như có thì muội nhất định sẽ tìm cho đại ca." Mật Dung qua loa nói.
Chúc ca ca đã là thần tuyển rồi, huynh ấy còn nhận được ân điển của chính thần nữa, cần gì phải đoạt vật kia với huynh nữa chứ!
Vị đại ca này của mình suốt ngày chỉ nghĩ cách để người khác làm việc cho mình, giành quyền giành lợi về cho mình, nhưng tầm nhìn của huynh ấy thật quá hạn hẹp, trong đầu chỉ toàn mấy ý nghĩ khôn vặt cũng chẳng phải đại tài, thông minh gì.