“Chúc Minh Lãng, ta khuyên ngươi đừng có tiếp tục huyễn tưởng không thực tế, ngươi căn bản không biết ngoại cương là cái dạng gì, càng không biết bọn hắn có được loại thần thông quảng đại gì, khuyên ngươi vẫn nên thành thành thật thật giao quyền sở hữu tòa thành này ra cho ta, đem tất cả quân Vệ của Lê Vân Tư rút đi, đừng để đến lúc đó chọc giận thượng giới, không chỉ là ngươi, ngươi cùng tộc nhân của ngươi đều chỉ có một con đường chết!” Thái tử Triệu Ưng nói ra.
Chống cự??
Những người bọn hắn lấy cái gì chống cự thượng giới!
Bệnh của Chúc Minh Lãng đã đến hồi nguy kịch!
“Lần này thứ chúng ta đối mặt cũng không phải những tên phản duệ của Tuyệt Lĩnh thành bang, mà là thần duệ chân chính nhận được Thần Minh phù hộ, là Thượng Thương của chúng ta, Chúc Minh Lãng ngươi thật cảm thấy điểm năng lực này của mình có thể cùng bọn hắn đánh đồng sao!!” Đại Chu tộc Chu Hiền tức giận chỉ trích nói.
“Đúng vậy, chúng ta cũng không muốn đến lúc đó bị xem như dị loại, bị diệt tộc, nếu bọn họ thèm muốn Ly Xuyên, muốn Tổ Long thành bang, liền giao cho bọn họ đi, chỉ cần chúng ta quy thuận, hết thảy liền thái bình.” Hạo Khí Võ Tông Hà Hư Tử nói.
“Đúng, giao ra Ly Xuyên, giao ra Tổ Long thành bang, cam đoan mọi người chu toàn mới là thượng sách, Chúc Minh Lãng, ngươi cùng Lê Vân Tư cũng đừng có chấp mê bất ngộ, chẳng lẽ muốn trở thành tội nhân thiên cổ kéo tất cả mọi người vào bên trong vực sâu vạn kiếp bất phục sao??”
Trong lúc nhất thời, đại đa số người cũng bắt đầu chỉ trích lên án Chúc Minh Lãng cùng Lê Vân Tư.
Chúc Minh Lãng đã sớm liệu đến cảnh tượng này, hắn biết giờ phút này những người chân chính nguyện ý cùng mình đứng trong cùng một đội ngũ cũng không có mấy ai.
Mặc dù có Chúc Môn, có Diêu Sơn Kiếm Tông, đối mặt nhiều thế lực như vậy cùng đứng lên khiển trách, cũng sẽ lộ ra mấy phần quả bất địch chúng.
“Cho nên, ngươi đường đường là thái tử Cực Đình cũng định mang theo các vị ở đây quỳ gối trước thế lực ngoại cương?” Chúc Minh Lãng mở miệng nói ra, thanh âm vượt trên đại biểu chúng thế lực ở đây.
Cái gì mà đại hội thương nghị.
Tên thái tử Triệu Ưng này cũng đã sớm thuyết phục những thế lực này, cũng dự định động thủ ngay trong đêm nay!
Nhắc tới cũng thấy buồn cười.
Một tên thái tử hoàng triều, không đi bức vua thoái vị, tiếp nhận vị trí của lão tử mình lên làm Hoàng Vương, lại ở địa phương vắng vẻ này bức bách một vị thủ lĩnh thành bang thoái vị, giao ra quân quyền Ly Xuyên.
Nhưng điều này cũng nói rõ tầm quan trọng của Tổ Long thành bang bây giờ, mặc dù bọn hắn còn không rõ ràng chuyện vì sao Tổ Long thành bang có thể chống cự hắc ám, nhưng hẳn là có một vài khách thiên ngoại giống như Minh Quý phát hiện một vài Cổ Thần thần tích trên Ly Xuyên.
“Chúng ta đây là xem xét thời thế, mà hành vi của ngươi không thể nghi ngờ là tự chịu diệt vong, Chúc Minh Lãng, ngươi thật muốn dẫn dắt Chúc Môn, dẫn theo Diêu Sơn Kiếm Tông, mang theo toàn bộ Ly Xuyên cùng sự ngạo mạn tự đại của ngươi hủy diệt cùng một chỗ sao!!” Triệu Ưng lòng đầy căm phẫn nói.
“Ngươi đem trọng binh trấn giữ thành bang, chính là khiêu khích lớn nhất đối với người thượng giới, chọc giận thượng giới, chúng ta đều phải gặp nạn theo, cho nên tối nay mặc kệ ngươi và Lê Vân Tư có giao ra quyền thống trị hay không, chúng ta cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ!” Chu Hiền nói ra.
“Không sai, giao ra Tổ Long thành bang!”
“Giao ra Tổ Long thành bang!”
“Giao ra Tổ Long thành bang!”
Cầm đầu Hoàng tộc, Đại Chu tộc, Hạo Khí Võ Tông, đồng thời còn có Khôi Lỗi phái, Hồng Long cốc, Vũ Tiễn thành, Quyền Môn, Nham Tàng tông...
Những người này sớm đã dẫn thế lực đến đóng quân ở Tổ Long thành bang, hoàn toàn không giống như là buổi tối hôm nay mới “Xem xét thời thế”, càng giống như đã sớm ôm chặt cùng một chỗ, muốn vào tối nay tổ chức cách mạng khởi nghĩa!
Ánh mắt Chúc Minh Lãng đảo qua đám “Quỳ liếm” này, đối với điều này lại không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Cũng còn chưa có giao thủ, liền hận không thể mở ra biên giới của mình, nghênh đón những tổ chức hạ thần kia tiến vào chà đạp, thậm chí vì làm bọn hắn vui lòng, không tiếc chạy đến trước mặt mình đem mấy chủ ý thối nát ra chỉ để áp chế mình giao ra quyền chưởng quản Tổ Long thành bang...
Mặc dù Chúc Minh Lãng đã biết trong các đại thế lực này nhất định có hạng người nội ứng ngoại hợp, nhưng không có nghĩ đến sẽ là vị thái tử Cực Đình Triệu Ưng này dẫn đầu!
“Đây chính là chiều hướng phát triển, Chúc Minh Lãng, chúng ta đã cho ngươi đầy đủ khách khí, nếu ngươi vẫn khư khư cố chấp như cũ, muốn kéo tất cả mọi người vào bên trong vực sâu tử lộ, vậy chúng ta cũng chỉ đành xem ngươi là dị đảng mà diệt trừ!” Rốt cục Thái tử Triệu Ưng vẫn phải bại lộ mục đích thật sự của mình.
“Triệu Ưng, ngươi đừng quên nơi này là địa bàn của ai.” Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
“Thì tính sao, quân đội còn phải trông coi tường thành, chỉ cần bắt được ngươi và Lê Vân Tư, ta không tin đám ô hợp kia dám chống lại ý chỉ hoàng triều chúng ta!” Triệu Ưng nói ra.
“Đầu óc tên thái tử nhà ngươi còn không bằng tên đệ đệ Triệu Dự kia.” Chúc Minh Lãng khinh thường nói.
Triệu Dự đứng ở bên cạnh, không khỏi giảm bớt một phần hận ý đối với Chúc Minh Lãng, cho dù so với cừu hận mênh mông như đại dương bên trong nội tâm của hắn, một chút giọt nước nhỏ không có ý nghĩa gì quá lớn.
“Bắt lấy bọn họ!” Triệu Ưng lạnh lùng nói.
Trận dạ yến này, vốn là vì Chúc Minh Lãng cùng Lê Vân Tư chuẩn bị.
Sở dĩ chọn vào tối nay, chính là bởi vì hắc ám đã bao phủ toàn bộ Ly Xuyên cùng Tổ Long thành bang, đại bộ phận quân Vệ của Lê Vân Tư nhất định sẽ phải trấn thủ ở bên ngoài thành bang, chống cự hắc ám đột kích.
Ngoại trừ Tổ Long thành bang, bên trên Ly Xuyên đại địa còn có nhiều thành trì, thành bang như vậy, tất cả đều cần trấn thủ, binh lực cũng sẽ phân tán nghiêm trọng.
Cho nên, Triệu Ưng cùng những thế lực này liên hợp, đương nhiên cũng lựa chọn động thủ vào trong đêm hôm nay!
Trong lúc bất chợt xung quanh lâu vũ đèn đuốc bỗng sáng trưng, thanh âm ủng chiến trùng điệp đạp ở trên mặt đất lát đá vô cùng rõ ràng.
Trừ cái đó ra, ở nơi cao trên lầu các, trên mái hiên, rất nhiều Nỗ Tiễn sư võ trang đầy đủ hiện thân, bọn hắn đang căng dây cung kéo đến một cái trạng thái tùy thời có thể bắn tên, chỉ chờ thái tử Triệu Ưng ở bên trong ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ đem người trong nhà bắn thành tổ ong vò vẽ.
“Các vị an tâm chớ vội, chúng ta chỉ là nhằm vào Chúc Minh Lãng cùng Lê Vân Tư, Triệu Ưng ta lấy danh nghĩa hoàng tộc thề, tuyệt đối sẽ thiện đãi mọi người, tương lai Tổ Long thành bang cũng sẽ có một chỗ cắm dùi cho các vị!” Triệu Ưng lập tức lên tiếng trấn an các thế lực khác.
Phía sau một số thế lực đã có bóng dáng của tổ chức hạ thần, Triệu Ưng rất rõ ràng, cho nên hắn cũng không muốn đắc tội tất cả bọn họ.
Nhưng hắn hôm nay đã ở thế không đoạt lấy cái Tổ Long thành bang này là không thể, đại quân Minh Thần tộc vừa đến, hắn lại giao Tổ Long thành bang cho thần duệ Minh Thần tộc, tin tưởng tổ chức hạ tần đối với Triệu Ưng hắn cũng phải lau mắt mà nhìn!
“Ôn chưởng môn, phải đắc tội nhiều, chỉ cần ngươi để cho Kiếm Quân của ngươi thối lui đến bên ngoài Duệ quốc, Triệu Ưng ta cũng sẽ không làm khó hai vị.” Triệu Ưng cố ý hướng về phía Ôn Lệnh Phi bồi tội.
“Đám rác rưởi này, lưu được ta sao?” Ôn Lệnh Phi cười lạnh.
Nàng bỗng nhiên rút kiếm, kiếm quang như diễm hỏa đầy trời, chói lọi đến cực điểm, trong khoảnh khắc tràn ngập toàn bộ phủ viện.
Hạo Khí Võ Tông Hà Hư Tử xuất thủ trước tiên, muốn dựa vào Hạo Khí Kim Phật của mình tới áp chế phi kiếm kiếm pháp cường đại của Ôn Lệnh Phi.
Hiển nhiên Ôn Lệnh Phi đã ẩn giấu đi thực lực chân chính của nàng, vị Hạo Khí Võ Tông Tôn Giả này bị một kiếm của Ôn Lệnh Phi đánh tan tất cả chính khí màu vàng, càng bị Ôn Lệnh Phi bức lui.
“Triệu Ưng, đa tạ rượu ngon của ngươi khoản đãi, mấy ngày nữa ta liền dẫn Kiếm Quân san bằng phủ thái tử của ngươi để bày tỏ lòng biết ơn!” Ôn Lệnh Phi võ lực kinh người, dựa vào kiếm pháp trác tuyệt từ trên mái hiên giết ra ngoài.