"Đúng cũng là không đúng. Nhưng ngươi thấy lựa chọn quỳ gối và phản kháng có gì khác nhau sao? Lựa chọn vế đầu thì có lẽ sẽ phải chịu ít thống khổ hơn, lựa chọn vế sau sẽ khiến gia tộc các ngươi càng chết nhanh hơn." Ánh mắt Minh Quý không khỏi nhìn về phía chân trời phía xa tựa như đang chờ đợi ánh bình minh đến.
"Ở eo núi và Bắc Tuyệt Lĩnh đều có trọng binh canh gác, cho dù Thần Minh tộc các người muốn mạnh mẽ tấn công nhưng chúng ta chiếm giữ địa hình phòng thủ tuyệt đối, sao lại không thể ngăn cản được đòn tiến công của bọn hắn." Chúc Minh Lãng nói.
"Ha ha ha ha, dựa vào số binh tạp nham ít ỏi được hợp thành từ thần phàm và binh lính trong khe núi thì có ích lợi gì!!" Thiếu niên Minh Quý ôm bụng phá lên cười.
Khóe miệng Chúc Minh Lãng không khỏi nhếch lên một chút.
Chúc Minh Lãng nhìn tên Minh Quý đang ôm bụng cười không dứt kia, hắn tiêu sái bước lên tặng cho hắn một cái bạt tai, khiến cho gương mặt của Minh Quý đỏ lên thêm lần nữa!
Cặp mắt của Minh Quý tựa như bốc hỏa đến nơi rồi.
"Chúc Minh Lãng, ngươi dám đánh vào mặt ta!!" Minh Quý nổi trận lôi đình nhưng hắn đánh không lại, huống hồ dưới tình huống là một tù nhân đang bị trói chặt thì ngoại trừ hét ra hắn chẳng thể làm gì khác.
"Yên tâm, chỉ cần sau này ngươi cứ bày ra khuôn mặt thiếu đánh ấy thì cơ hội để bị đánh còn nhiều lắm." Chúc Minh Lãng nở một nụ cười ấm áp, ôn tồn nói.
Thật là một thằng nhóc đơn thuần.
Cư nhiên lại tiết lộ lộ tuyến mà ngày mai đại quân Minh Thần tộc dự định đi.
Thì ra đại quân Minh Thần tộc dự tính đi từ eo núi qua đây.
Hắn còn đang lo lắng không biết những tên Thần Minh tộc sở hữu Thần Dụ Kỳ này đang mai phục ở đâu!!
"Các người muốn tạo phản thế nên ta trói các người ở đây đợi tộc nhân, Tông lâm của các người đến đây chuộc, các người có ý kiến gì không?" Chúc Minh Lãng cười hỏi.
Đám người bị trói gô như những con heo được dùng để cúng tế liệng đầy trên mặt đất vội vội vàng vàng lắc đầu, bọn họ nào dám có ý kiến gì chứ!
Bình thường những người muốn tạo phản đều bị giết ngay lập tức.
Nhưng Chúc Minh Lãng lại là người thiện lương thế nên chỉ muốn tiền mà thôi!
Đương nhiên đối với những tên chất chứa đầy oán niệm và thù hận trong mắt như Triệu Ưng và Chu Hiền thì có định thả người hay không lại là một vấn đề khác, khi phải đối mặt với kẻ thù thực sự của bản thân, Chúc Minh Lãng tuyệt không nhân từ, cho dù đối phương có là thái tử hoàng triều thì bây giờ cũng chỉ là một con chó luồn cúi dưới chân đám người trong tổ chức hạ thần mà thôi!
"Công tử, hai vị nử tử này nên xử lý thế nào?" Bàng Khải áp giải hai nữ tử đến trước mặt Chúc Minh Lãng nói.
Cư nhiên là Ôn Lệnh Phi và Ôn Như Mộng!!
Cặp mắt mang theo tia sắc bén của Ôn Lệnh Phi nhìn thẳng về phía Chúc Minh Lãng.
Tựa như nàng có mối thâm thù đại hận rất sâu với hắn vậy.
Ôn Mộng Như thì lại tỏ ra rất bình thường, nàng hiểu rất rõ bản tính của Chúc Minh Lãng, mặc dù nàng rơi vào tay Chúc Minh Lãng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Ôn chưởng môn không phải có võ công cái thế sao, không phải ngươi không sợ bất kỳ âm mưu quỷ kế nào sao? Cái bẫy nhỏ bắt chim sẻ mà ta thuận tay bố trí này sao lại có thể bắt được một con phượng hoàng cao quý như ngươi vậy? Để sau này ta nhờ nương của ta làm cho ngươi một phần ăn mười năm chuyên tâm tu luyện, hồng trần cuồn cuộn, dễ loạn kiếm tâm, giang hồ hiểm ác đáng sợ, không có việc gì làm cũng đừng nên chạy loạn ra bên ngoài. Đợi sau này ta và nương tử của ta sinh được vài đứa nhóc thì sẽ lựa một đứa có tư chất tốt nhất đến bái ngươi làm sư phụ, như vậy cũng coi như chúng ta thành người một nhà rồi." Chúc Minh Lãng nở nụ cười.
Ôn Lệnh Phi tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
Đám người mà thái tử Triệu Ưng an bài quả thực không trói buộc được Ôn Lệnh Phi, Ôn Lệnh Phi cũng vì tự cao tự đại về khả năng của bản thân thế nên chẳng hề để tâm xem trong tiệc rượu này có âm mưu quỷ kế gì không.
Nhưng thật không ngờ rằng đám người được Triệu Ưng bố trí ở bên ngoài sớm đã bị Chúc Minh Lãng giết chết hết rồi.
Hắn còn bố trí một nhóm người có thực lực khủng bố bao vây phủ viện, mặc dù Ôn Lệnh Phi đã đả thương được một số người thế nhưng cuối cùng thì nàng cũng đánh không lại tên mặt mũi đen thui kia!
Đỉnh vị vương cấp, bên người Chúc Minh Lãng lại có nhóm cường giả mạnh đến vậy!
"Chúc Minh Lãng, ngươi dựa vào sức mạnh của phụ thân ngươi thì có gì mà tài giỏi, có giỏi thì ngươi và ta cùng phân cao thấp." Ôn Lệnh Phi nói.
"Bồi tội với nương tử nhà ta hoặc là dẫn đoàn kiếm quân này của ngươi trở về Miểu quốc, chọn một trong hai, nếu không ngươi sẽ trở thành tù nhân của ta." Chúc Minh Lãng nói.
"Ngươi đừng nằm mơ!" Ôn Lệnh Phi hoàn toàn không chịu khuất phục.
"Tỷ tỷ, tỷ nhịn chút đi, dù gì chúng ta và Chúc công tử cũng không phải là kẻ thù của nhau." Ôn Mộng Như nói.
"Vậy ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại đây làm tù binh đi! Thức ăn của bọn ta cũng thơm ngon lắm, chỉ cần ngươi chịu ở lại đây làm khách của ta thì quân đội của ngươi cũng không dám tiến tới, mọi người cứ dằng co qua lại như vậy cũng tốt." Chúc Minh Lãng nói.
Quả là một món hời ngoài ý muốn!
Cục diện hôm nay có chút hỗn loạn nếu như Ôn Lệnh Phi mà ra mặt gây rối thì dưới tình huống đã động sát tâm, chung quy Chúc Minh Lãng có khả năng sẽ làm tổn thương đến người nhà mình.
Bây giờ nếu giam Ôn Lệnh Phi lại vừa hay có thể tránh nguy cơ dẫn đến hỗn chiến, đợi đến khi Ly Xuyên ổn định lại mới để Mạnh Băng Từ qua đây đưa người đi, đến lúc đó nếu nàng muốn phát động chiến tranh thì Mạnh Băng Từ sẽ ngăn cản nàng.
“Mộng Như, coi chừng tỷ tỷ ngươi thật kỹ đấy, đại địch trước mắt, khi ta xử lý sự vụ phải công tâm bằng không sinh linh ở Ly Xuyên phải chịu cảnh đồ thán. Miểu Sơn kiếm tông các ngươi có thần minh hỗ trợ, có thể không sợ hãi nhưng không phải tất cả thế lực ở Cực Đình đại lục đều được thần minh trợ giúp như các người... Sinh tử tồn vong đều phải dựa vào chính mình." Chúc Minh Lãng nói với Ôn Mộng Như.
Ôn Mộng Như ngẩn người, nàng đột nhiên cảm thấy Chúc Minh Lãng trưởng thành hơn tỷ tỷ nàng rất nhiều.
Hơn nữa sao hắn lại biết Miểu Sơn Kiếm tông có thần minh bảo hộ??
"Được, được, ta nhất định sẽ không để tỷ tỷ hành động theo cảm xúc." Ôn Mộng Như gật đầu.
Sau khi giam tất cả những người này lại, Chúc Minh Lãng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Kẻ thù bên ngoài không đáng sợ bằng giặc ở ngay trong nhà.
Sáng mai còn phải đi phục kích người của tổ chức hạ thần, nếu bây giờ trong nhà lại loạn lên thì thật khiến người khác phải phân tâm.
Như bây giờ cũng tốt, nhờ vào làn sóng "Bức vua thoái vị" của thái tử Triệu Ưng hắn mới có thể thuận lợi chế trụ hết những thế lực có nguy cơ là nội quỷ lại, Tổ Long thành bang đã có thể đồng lòng chống giặc ngoài.
Bất tri bất giác, trời cũng sắp sáng rồi, đường chân trời vốn mang một màu đen tối nay đã hiện lên một đường đỏ đậm.
Trước đây Mật Trọng Quân đã từng nghe ngóng về vị trí những đường địa mạch khác, hơn nữa dựa vào thông tin then chốt mà Minh Quý lỡ miệng nói ra thì lộ tuyến của Minh Thần tộc trên cơ bản đã được xác định rồi.
"Chúc ca ca, cuối cùng huynh cũng về rồi, vừa rồi bên phía thành nam có động tĩnh rất lớn, bọn ta còn lo rằng có chuyện gì xảy ra nữa cơ." Mật Dung có chút lo lắng nói.
"Ta đã chế phục hết các thế lực trong Tổ Long thành bang rồi, hiện tại cả tòa thành coi như là của chúng ta rồi." Chúc Minh Lãng nói.
"Thật sao??" Mật Trọng Quân kinh ngạc nhìn Chúc Minh Lãng.
"Ha ha, không phải Mật Trọng Quân đại ca phái người đi theo ta từ xa sao, mắt thấy cũng không tin là thật sao?" Chúc Minh Lãng nở nụ cười, ánh mắt rơi vào trên người Mật Trọng Quân.
Mật Trọng Quân nhất thời lúng túng không biết nên nói cái gì.
Quả thực hắn đã phái Tề Hôn đi theo sau Chúc Minh Lãng, hắn muốn biết rốt cuộc Chúc Minh Lãng muốn làm gì trong đêm nay.
Kết quả là hắn trông thấy Chúc Minh Lãng dẫn theo một nhóm người đến đảo hoàng long, tiêu diệt hết đám người là nội ứng của Minh Thần tộc trong tòa thành đó!
Tuy là Mật Trọng Quân không thể nào hiểu được Chúc Minh Lãng làm sao có thể biết được tin tức từ tòa thành này nhưng thủ đoạn của hắn vừa nhanh chóng vừa dứt khoát khiến người đứng xem chỉ biết nghẹn họng trân trối!