Trong lòng Chúc Minh Lãng dấy lên sự nghi ngờ này nhưng lại không hỏi.
nơi thần rơi xuống?
Người thần tuyển tiến vào Giới long môn để phong thần, hoặc là thần minh muốn tấn thăng đến địa vị cao hơn, quá trình này còn đáng sợ hơn thiên kiếp cả trăm ngàn lần, thần tuyển có thể chết bất đắc kỳ tử, thần minh cũng sẽ chết.
Mà sau khi chết, thân thể của bọn họ bị vứt xuống gần Giới long môn, cũng chính là Ly Xuyên hoặc là Cực Đình
Thi thể của thần...
Chúc Minh Lãng đột nhiên nghĩ tới Tổ Long thành bang!
Thành bang của Tổ Long thành bang được dựng nên từ một bộ xương rồng, mà Tổ Long có khả năng từng là long thần!!
Hài cốt của long thần bị ném xuống bình nguyên ở Ly Xuyên, mà đám người Ly Xuyên lại dùng nó để dựng nên Tổ Long thành bang, bởi vì từng được phong thần thế nên hài cốt của nó cũng chứa một lượng sức mạnh nhất định thế nên đám sinh vật dạ hành mới không dám tới gần!
Còn có di thần viên ở Tuyệt Lĩnh thành bang nữa!
Nơi đó có thần tích nhưng không có thần minh...
Hóa ra đều là những thần minh đã chết!
Những tổ chức hạ thần này dự định chiếm lấy Ly Xuyên là muốn dựa trên thi thể của thần linh để phát tài a!
Điều này làm cho Chúc Minh Lãng nổi lên mối nghi hoặc rất lớn đối với Giới long môn.
Hình như cho dù có là thần minh hay là những tổ chức hạ thần khác đều luôn xoay quanh Giới long môn, tựa như nếu muốn thay đổi vị cách của bản thân, trở thành một người ở trên người khác, trở thành thần trên thần thì đều phải dựa vào Giới long môn!
Có thể khiến thế giới sản sinh một biến hóa lớn thế này, có thể khiến hàng vạn sinh vật nhận được chất dinh dưỡng trên ngàn năm, càng có thể khiến cho những phàm linh lượn lờ quanh Giới long môn trong phút chốc hóa thành thần minh!
Bên trong Giới long môn, rốt cuộc có thứ gì?
"Người của Tước Lang thành cũng giống các người, muốn tìm thi thể thần minh ở mảnh đất này?" Chúc Minh Lãng hỏi tiếp.
"Điều này ta cũng không biết, mấy năm gần đây, Tước Lang thần rất hỗn loạn, mâu thuẫn nội bộ gay gắt chủ yếu là do mấy năm gần đây Tước Lang thần không hiện thân! Thậm chí còn có người truyền tai nhau rằng Tước Lang thần đã chết rồi, nhưng gần đây nhóm người Tước Lang thần lại nhộn nhịp hẳn lên...
Nếu ngươi muốn biết chuyện của Tước Lang thần thì chỉ cần bắt Thượng Hàn Húc lại hỏi thì biết ngay, hắn là cháu trai của Tước Lang thần, cháu ruột." Minh Luyện Kiệt nói.
"Chính là tên chủ trì cuộc đấu ở Tước Lang thần?" Trong đầu Chúc Minh Lãng hiện lên hình ảnh tên nam tử mặc thú bào.
Thượng Trang cũng làm việc cho hắn.
Hơn nữa Chúc Minh Lãng cũng có chút ngạc nhiên, lúc hắn mới bước từ trong Cực Đình đại lục ra, tiến vào trong ngôi cốt miếu hoang dã, Thượng Trang cũng ở đó, hắn ta xuất hiện ở gần sương mù hư vô làm gì?
"Là hắn, hắn tự xưng là người nhận được chỉ thị của Tước Lang thần, thực lực của tên này rất mạnh, ngay cả ta cũng không dám khiêu khích hắn ta, ngươi chịu khó bắt hắn ta đi, chắc chắn có thể biết được những điều mà ngươi muốn biết." Minh Luyện Kiệt nói.
"Còn một món đồ, ngươi tốt nhất mau đưa ra đây."
"Thứ gì?"
"Diệp liệu." Chúc Minh Lãng nói.
"Ngươi đừng mơ tưởng, diệp liệu chỉ có ở trên núi thần minh của chúng ta."
"Người đâu..."
"Ngươi muốn bao nhiêu?"
Mặt trời dần ngả về tây, trận đấu trong eo núi này cũng không kéo dài lâu, đại quân Minh thần tộc ý thức được bản thân đã bị tấn công chính diện và mai phục trong chỗ tối thế nên cũng không cứng nhắc quá mức.
Thiệt hại gần một nửa người, đội quân Minh thần tộc chỉ có thể lựa chọn rút lui.
Vì đêm đen sắp kéo tới, người Minh thần tộc cũng bị tổn thất rất lớn thế nên họ căn bản không dám đóng quân ngoài trời, dưới tình huống bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể rút vào trong cửa vào địa mạch, chán chường trốn vào trong ngôi miếu đổ nát để tĩnh dưỡng.
Xuất quân không thành, mọi người trong Minh thần tộc đều vô cùng ảo não.
Nhưng bọn họ cũng không dám cứ thế mà quay trở về, bọn họ cũng giống Mật Trọng Quân, nếu tổn thất nhiều binh lính như vậy nhưng không mang được vật có giá trị về thì những người dẫn đầu đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Rơi vào đường cùng, đại quân Minh thần tộc chỉ có thể tạm thời điều chỉnh lại, sáng sớm mai xuất phát theo hướng tây bắc, tận lực chiếm càng nhiều tài nguyên có lợi trước khi đợt Tuế Nguyệt sóng ập đến.
Bọn họ không còn cơ hội cạnh tranh Ly Xuyên nữa.
Tổ Long thành bang, lại một ngày nữa kết thúc.
Cánh cửa sắt nơi phòng giam, có một cái đầu đang ló ra ngoài, nhìn trái ngó phải, vô cùng trông ngóng...
"Trời đã tối rồi, sao còn chưa chiếm Tổ Long thành bang, có phải nhóm người biểu ca, cô cô bị lạc đường không?" Minh Quý cứ mãi lầm bà lầm bầm.
Thái tử Triệu Ưng ở cách vách phòng giam với Minh Quý, tóc tai bù xù, trên mặt không còn vẻ đồi bại nữa.
Hắn ngồi yên ở đó, tựa như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy, đại quân Minh Thần tộc của ngươi đâu, sương mù hư vô đã tan hết rồi, hơn nữa tối nay, Tuế Nguyệt sóng sẽ kéo tới, ở Ly Xuyên có bao nhiêu đồ tốt chờ chúng ta đến chiếm như vậy, nhưng chúng ta lại chỉ có thể ngồi chờ trong tù thôi sao?" Chu Hiền vô cùng ảo não nói.
Chúc Minh Lãng vô cùng âm hiểm xảo trá, bọn họ chỉ có thể chờ tổ chức hạ thần đến mới có thể làm loạn được.
"Haiz, không bao lâu nữa, cả cái Cực Đình này đề sẽ trở thành của chúng ta, để cho cái bọn tạp nham ấy thăm dò trước tình hình cũng chẳng sao, đến lúc đó mọi thứ vẫn là đồ trong tay chúng ta." Thái tử Triệu Ưng nói.
"Không hay rồi, không hay rồi, đại quân Minh thần tộc đại bại ở hẻm núi, đã đi ngược trở về Thiên Xu Thần Cương rồi!" Một tên quản gia của Đại Chu tộc chạy tới, vẻ mặt như đưa đám nói.
Minh Thần tộc thất bại!
Lúc tới có bao nhiêu oai vệ thì bây giờ khi đi họ có bấy nhiêu chật vật!
Minh Quý là người đầu tiên nhảy từ trên cửa sắt xuống, xông tới kéo tên đưa cơm ở bên ngoài phòng giam lại, giận dữ nói: "Ngươi nói bậy gì đó, Minh Thần tộc ta sao có thể bị đánh bại bởi đám quân ô hợp ở Ly Xuyên này, cho dù hắn có gấp đôi số quân hiện có cũng không thể ngăn được Minh Thần tộc!!"
"Lời hắn nói đều là sự thật." Chúc Minh Lãng nghênh ngang đi tới, ánh mắt đảo qua một lượt những người trong phòng giam.
"Chúc Minh Lãng, ngươi đừng có nói bừa, chắc hẳn hiện tại cả Tổ Long thành bang đã bị vây hãm, ngươi chỉ đến đây hòng giết người giệt khẩu mà thôi.
Ngươi có giết chết chúng ta thì thế nào, ngươi vẫn sẽ thua tan tác thôi." Minh Quý tức giận nói.
"Đại quân Minh Thần tộc của ta, dũng tướng, võ giả nhiều như cây trong rừng rậm, trong đó còn có Lê Vọng trưởng lão đạt được đỉnh vị vương cấp, đường ca Minh Luyện Kiệt của ta còn sở hữu thần ấn hoàng kim nữa, đám người luyện ba cái công pháp rách nát, hấp thu nguồn linh khí phế thải, cả đám rồng hoang của hạ dân Cực Đình các người sao có thể so sánh với đại quân Minh Thần tộc của ta!!"
Sau một hồi dõng dạc phân trần, để hoàn thành đại nghiệp ngàn năm, Minh Quý hắn là một người thượng giới nhưng phải chịu khổ ở nơi này, lang bạc ở nơi này đều là vì ngày hôm nay Minh Thần tộc có thể hiên ngang đứng ở đây!
Đám người Ly Xuyên và Cực Đình này, đối phó với một nhóm dân phản bội Minh Thần tộc đã khó khăn như thế thì làm sao đối chọi được với đại quân Minh Thần tộc!
"À, vậy ngươi nhìn thử xem, người bạn tù mới này có phải là đường ca Minh Luyện Kiệt, là thần võ giả có thần ấn hoàng kim ấy không?" Chúc Minh Lãng nói, kéo một tên tù nhân tới ném vào trong phòng giam của Minh Quý.