Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 699: Thi thể dưới giới hạ môn

Chương 699: Thi thể dưới giới hạ môn




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Minh Luyện Kiệt đi vào trong phòng giam, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Mặc dù tốc độ hồi phục của hắn rất nhanh, nhưng những đoạn đầu khớp xương bị bẻ gãy thì không thể dựa vào thể chất tốt để hồi phục lại.

Hắn lập tức ngồi phịch xuống đống cỏ khô trong nhà giam, nhìn chẳng khác gì một con chó chết cả.

Minh Quý nhìn lướt qua liền nhận ra người đó chính là đường ca Minh Luyện Kiệt của mình, ban nãy hắn còn mang vẻ mặt kiêu ngạo nhưng bây giờ mắt lại trừng to như mắt chó, ngây người nhìn!!

"Biểu... Biểu ca??" Minh Quý kinh ngạc nói.

Nội tâm kiêu ngạo của Minh Quý lập tức sụp đổ.

Không phải Minh Luyện Kiệt là một trong những thủ lĩnh của Minh Thần tộc sao, sao bây giờ lại bị đánh thành bộ dạng này!

Đây chính là tộc nhân thần duệ Minh Thần tộc uy vũ cường đại, không sợ ai của mình sao!

Chu Hiền ở một bên thấy một màn như vậy thì biểu tình trên mặt càng thêm phần đặc sắc.

Đây chính là thần duệ Minh Thần tộc sao??

Sao lại khác hoàn toàn với những lời miêu tả trước đây của Minh Quý vậy, không phải họ nên đạp trên chùm mây ngũ sắc, lưng mọc một đôi cánh vàng, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra một cỗ khí thế khiến người khác không thể phản kháng được!

Con cá sống dở chết dở bị ném lên bờ còn có thể giãy dụa, vẫy đuôi, còn hắn chỉ một mực nằm yên ở đó, còn chẳng bằng một tên ăn mày ngoài đường!

Bản thân mình có phải đầu quân nhầm người rồi không?

Chu Hiền bắt đầu hoài nghi cuộc sống.

"Đừng trông mong nữa, tộc nhân Minh Thần tộc của ngươi sẽ không tới đâu, căn cứ vào tình báo của bọn ta thì bọn họ đã rời khỏi Ly Xuyên rồi, bọn họ tính sẽ tranh giành những vùng đất hoang vu với những tổ chức hạ thần khác." Chúc Minh Lãng nói.

Lúc kéo Minh Quý từ trong phòng giam ra, hắn giống như bị sét đánh trúng, hồn cũng không còn, kéo hắn đi một lúc lâu mà hắn cũng chẳng hề có chút phản kháng nào.

"Ta chỉ hỏi ngươi một điều, nếu như ngươi không thành thật trả lời ta thì ta cũng không có lý do gì để giữ mạng ngươi lại nữa, bản thân ta cũng chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn đâu." Chúc Minh Lãng nói với Minh Quý.

"Ta sẽ không nói gì cả..."

"Ba!!"

Một cái tát cực kỳ vang dội đánh vào trên vùng má vẫn còn chưa hết sưng của Minh Quý.

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Ánh mắt Chúc Minh Lãng trở nên băng lãnh, giọng nói cũng không còn ôn hòa như trước nữa.

Một bạt tai này đã đánh tỉnh Minh Quý.

Lúc này hắn mới ý thức được người đứng trước mặt hắn là một tên ma đầu thứ thiệt, cho dù có đối đầu với hắn bao nhiêu lần thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, bị chà đạp, chịu nhục nhã, bị đánh!

Ngay cả đại quân Minh Thần tộc cũng thua!!

"Ta... ta nói." Tuổi của Minh Quý cũng không lớn, sau khi thấy bộ mặt đáng sợ của Chúc Minh Lãng thì rốt cuộc cũng thấy lúng túng, cảm thấy sợ hãi, không dám nói những lời như đám hạ dân gì đó nữa rồi.

"Minh Thần tộc làm thế nào để đưa ngươi đến Cực Đình, trừ ngươi ra còn có ai đến Cực Đình nữa không?" Chúc Minh Lãng hỏi.

"Là tự ta..." Minh Quý thực sự sợ Chúc Minh Lãng sẽ giết hắn thế nên khi nói giọng có chút run run.

"Chính ngươi??" Chúc Minh Lãng nhíu mày.

Minh Quý nhìn thấy vẻ mặt này của Chúc Minh Lãng thì cho rằng câu trả lời của hắn khiến Chúc Minh Lãng không hài lòng, hắn sợ Chúc Minh Lãng sẽ làm thịt hắn thế nên Minh Quý vội vộ vàng vàng đưa tay mình ra, để lộ hai bàn tay thiếu mất ngón cái ra.

Trước đây Chúc Minh Lãng cũng không chú ý đến việc cả hai bàn tay của hắn đều không có ngón cái.

"Ta có thể mở được vết nứt không gian, đây là năng lực trời sinh của ta. Thiên Xu Thần Cương có dự ngôn sư tiết lộ với Minh Thần tộc chúng ta rằng sẽ có một khối tinh lục mới rơi xuống khu vực này. Vì vậy ta liền đi khắp nơi tìm kiếm vận may, sau đó khi đến gần một ngôi miếu cũ thì phát hiện một ám tuyền không bị biến mất giữa ban ngày.

"Nói tiếp." Chúc Minh Lãng vẫn duy trì bộ dạng lạnh lẽo.

"Ám tuyền không thể xuất hiện vào ban ngày, cho nên ta đoán là có một người có năng lực thần thông quảng đại gần với cấp bậc thần minh đã thi triển một loại thần thông gọi là "xuyên không gian" ở nơi này. Bởi vì trật tự không gian bị thay đổi thế nên ám tuyền vốn chỉ xuất hiện vào buổi tối lại xuất hiện ở gần ngôi miếu đó. Ta vốn tưởng rằng bên trong miếu cũ đó cất giấu di tích thượng cổ nào đó nên mới đào bới vết nứt không gian đó, nhưng ta thật không ngờ lại bị cuốn vào trong vòng xoáy hư vô, rồi đến được Cực Đình." Minh Quý nói.

Chúc Minh Lãng nghe những lời Minh Quý nói, mặc dù trên mặt chẳng có biểu hiện gì thế nhưng trong lòng lại âm thầm phỏng đoán.

Chẳng lẽ đó là con đường mà Tước Lang Thần dùng để đến Cực Đình??

Nói như vậy thì, Tước Lang Thần quân đã tiến hành bẻ gãy hư vô trong ngôi miếu cũ đó!

Tất cả tin tức có liên quan đến Tước Lang Thần quân đều có thể trở thành mệnh lý manh mối cho Lê Tinh Họa, Minh Quý đã đưa ra được một tin tức quan trọng!

"Những lời ngươi nói chẳng có chứng cứ xác thực gì cả, xem ra giữ ngươi lại cũng chẳng có tác dụng gì." Chúc Minh Lãng lạnh nhạt nói.

Minh Quý vừa nghe thấy hắn nói thế thì vô cùng luống cuống, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, một người còn trẻ như hắn vốn luôn ỷ vào thân phận là người Minh Thần tộc mà kiêu ngạo, bây giờ Minh Thần tộc cũng thua rồi, hắn chẳng khác nào một đứa trẻ bị ủy khuất cả.

"Có ích, ta có ích, ta có thể đào vết rách, cấm chế, vào được những di tích thượng cổ mà người khác không vào được, Tuế Nguyệt sóng không phải sẽ đến vào tối nay sao, ta có thể giúp ngươi lấy được những linh tư mà người khác không lấy được." Minh Quý nói.

"Chúc Minh Lãng, tha cho hắn một mạng đi!" Lúc này một thanh âm lạnh như băng truyền tới từ phía sau.

Thanh âm dễ nghe của cô gái đó khi lọt vào tai Minh Quý đã trở thành thanh âm cứu rỗi của nữ thần.

"Những tên như thế này, nếu giữ lại có khả năng sẽ mang lại phiền phức cho chúng ta." Chúc Minh Lãng nói.

"Rất nhiều di tích thượng cổ đều có cấm chế, giữ lại mạng cho hắn, sau này có khi còn có chỗ dùng đến." Nam Linh Sa chậm rãi bước ra từ sau ánh lửa bập bùng, dáng người thướt tha, xinh đẹp động lòng người.

Chúc Minh Lãng không biết vì sao lại nhớ nên một vài hình ảnh không nên nghĩ, hắn vội vàng quay đầu đi.

"Linh Sa cô nương?" Chúc Minh Lãng nghi ngờ hỏi.

"Ừm, đi cùng ta tới một nơi." Nam Linh Sa nói.

"Bây giờ trời đã tối rồi, bên ngoài rất nguy hiểm." Chúc Minh Lãng nói.

"Ngươi sợ hành giả?" Nam Linh Sa hỏi.

"Đương nhiên."

"Tuế Nguyệt sóng sắp đến rồi, chúng ta phải tranh giành với đám sinh vật trong đêm tối, hơn nữa những tổ chức hạ thần kia hẳn cũng sẽ hành động trong đêm nay." Nam Linh Sa nói.

"Được, nghe theo ý của ngươi." Chúc Minh Lãng gật đầu.

Diêm Vương Long hẳn là không có cách nào lần được khí tức của mình nữa rồi.

Bản thân còn có thân phận người thần tuyển phù hộ thế nên hành tẩu trong bóng đêm cũng không phải không được.

Lời Nam Linh Sa nói cũng không sai, thời gian cấp bách, phải tranh thủ thời gian trước khi những tổ chức hạ thần ra tay tranh giành để quét sạch những linh tư có giá trị cao nhất, hơn nữa những tổ chức hạ thần cũng sẽ càn quét điên cuồng, bọn họ chắc chắn dám hành tẩu trong đêm tối vì những linh tư này.

Không thể đi sau họ được!

Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa đều là những người có mệnh trời thế nên không bị những sinh vật trong bóng đêm quấy phá.

Hai người nhanh chân đi đến Tổ long thành bang.

Bên ngoài thành bang là một mảng yên tĩnh khiến người khác sợ hãi, bình thường thỉnh thoảng sẽ có tiếng dã thú gầm rú vang lên, nhưng bây giờ lại chẳng có sinh vật nào dám lượn lờ bên ngoài vào ban đêm nữa.

Rừng cây vào ban đêm lạnh lẽo thê lương, tiếng gió ào ào, lúc đi qua bình nguyên, Chúc Minh Lãng luôn có cảm giác như có vô số ánh măt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Những ánh mắt này rất quỷ dị, thường sẽ xuất hiện ở những nơi nằm ngoài tầm mắt, dưới ánh trăng mông lung có ánh nhìn tham lam và đáng sợ phóng tới, nhưng khi quay đầu lại nhìn kỹ thì lại chẳng thấy gì cả.

Lúc lơ đãng nhìn lướt qua những khoảng tối âm u, luôn có một cảm giác như có thứ gì đó đang đứng ở đó, mỗi khi quay lưng lại thì thứ đó lại càng tiến gần!

Chúc Minh Lãng càng thêm nghi hoặc với những sinh vật trong đêm này, bản thân mình đã là người thần tuyển, có khả năng khiến chúng nó khiếp sợ nhưng vẫn không cảm nhận được tí cảm giác an toàn nào.

Giống như khi lội qua một khúc sông, chẳng biết nông sâu thế nào, chẳng biết bước tiếp theo mình bước ra có bị dìm chết không nữa!

"Chúng ta đang đến gần Giới long môn sao?" Chúc Minh Lãng ngẩng đầu lên, trong bóng tối mờ ảo, cố gắng lắm mới nhìn thấy những đường nét mờ nhạt của Giới long môn lơ lửng trên không.

"Ừ." Nam Linh Sa gật đầu.

"Ngươi có biết Giới long môn này xuất hiện như thế nào không?" Chúc Minh Lãng đột nhiên hỏi.

Không hiểu vì sao Chúc Minh Lãng luôn có cảm giác Nam Linh Sa có rất nhiều bí mật chưa nói với mình.

Những việc nàng biết nhiều hơn các tỷ muội khác một chút, nhất là những việc liên quan đến Giới long môn, Tuế Nguyệt sóng.

"Ta không có cách nào trả lời câu hỏi này của ngươi nhưng có một việc ta vừa mới để ý đến, ngươi có nhìn thấy cỗ thi thể kia không?" Nam Linh Sa đột nhiên chỉ tay về phía Giới long môn nói.

"Thi thể??" Chúc Minh Lãng nghe thấy thế thì rợn cả tóc gáy, đưa mắt nhìn theo hướng mà ngón tay Nam Linh Sa đang chỉ.

Ánh trăng lạnh lẽo bao phủ lấy Giới long môn như một tầng sa mỏng, tựa như đang phủ thêm một tầng thần bí và thánh khiết lên trên Giới long môn cổ xưa, thần bí này, nếu như trên thế gian này thực sự có thiên đình thì Giới long môn chắc hẳn là cánh cửa thông với thiên đình!

"Ngươi tập trung tinh thần vào thì có thể nhìn thấy." Giọng nói lạnh băng của Nam Linh Sa vang lên bên tai.

Lúc này Chúc Minh Lãng đang đứng trên con thuyền mà Nam Linh Sa vẽ ra, hắn đang chú tâm quan sát Giới long môn mờ mịt, huyền ảo ở đằng xa.

Đột nhiên Chúc Minh Lãng nhìn thấy những đường nét to lớn khác lạ!

Như một vị Cự nhân từ thời Huyễn cổ!

An tĩnh, băng lãnh, lại lộ ra vài phần cảm giác chấn động và mạnh mẽ như thể không thuộc thế giới này!

Nó cứ an tĩnh, trầm mặc mà lơ lửng dưới Giới long môn, lơ lửng trên không trung Ly Xuyên!

Chúc Minh Lãng nín thở!

Thân thể Huyền Cổ Cự nhân to như núi, mặc dù chỉ nhìn thấy những đường nét mơ hồ nhưng cũng đủ để khiến người khác sợ hãi, tên này trông còn đáng sợ hơn hết thảy những sinh vật mà mình từng nhìn thấy!

"Đó là cái gì?" Chúc Minh Lãng kinh ngạc nói.

Sao dưới Giới long môn lại có một Huyền Cổ Cự nhân, tựa như lơ lửng trong không trung vậy.

Chưa chờ Nam Linh Sa cất tiếng trả lời thì trong Giới long môn bất chợt tràn ra một đợt sóng, trông tựa như những gợn sóng trên hồ đang tản ra giữa bầu trời.

Cùng lúc đó, Chúc Minh Lãng trông thấy Huyễn Cổ Cự nhân có những biến hóa khác lạ, một thân thể to lớn, hùng vĩ trong khoảnh khắc đợt sóng đó lướt qua đã biến thành những hạt bụi nhỏ, hòa vào trong từng gợn sóng, cùng với Tuế Nguyệt sóng tràn đến chân trời góc bể!

"Vậy nên đây chính là Tuế Nguyệt sóng??" Đôi mắt xinh đẹp của Nam Linh Sa phản chiếu ánh sáng lấp lánh của Giới long môn trên bầu trời, giọng nói còn mang theo vài phần thờ ơ.

Đột nhiên Chúc Minh Lãng lại nhớ tới những lời mà Minh Luyện Kiệt nói trước kia.

Ly Xuyên là nơi thần rơi xuống, thi thể của những thần minh chết trong Giới long môn sẽ được đưa đến đây!

Vị Huyễn Cổ Cự nhân ban nãy vốn không phải là một cự thần cổ xưa mà hắn chỉ như một nguồn năng lượng dồi dào bị Tuế Nguyệt sóng hấp thu, sau đó phân phát cho Cực Đình đại lục!!

Đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc vạn vật sống lại, linh khí bùng nổ sao!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch