Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 700: Tuế Nguyệt sóng thần tâm

Chương 700: Tuế Nguyệt sóng thần tâm




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Nguồn gốc của đặc ân là do một vị thần minh rơi xuống.

Vị Huyền Cổ Cự nhân này không phải là thần minh của Thiên Xu Thần Cương, mà xa xưa như một câu chuyện thần thoại.

Máu của họ hóa thành Trường Giang và Hoàng Hà, gân mạch của họ hóa thành phố xá, tay chân và thân thể của họ hóa thành mặt đất và núi cao, tóc của họ hóa thành hoa cỏ, cây cối, hằm răng, khớp xương, tủy sống của hắn hóa thành mỏ kim loại...

Vạn vật sinh linh sinh trưởng, sinh sôi nảy nở trên xương cốt của bọn hắn, dần dần tạo nên một thế giới.

Tuế Nguyệt sóng, ơn trạch của thần, sự sinh trưởng mạnh mẽ của hàng tỷ sinh linh.

Với tư cách là một trong những thần dân của vùng đất này, Chúc Minh Lãng cũng được xem như là một trong những người được ban ân nhưng điều khiến cho Chúc Minh Lãng phải bận tâm suy nghĩ là, ai đã giết chết thần minh, là ai đã đưa thi thể của thần minh đến thế giới cằn cỗi này, là ai đã đặt ra những điều luật này??

Rốt cuộc có thứ gì bên trong Giới long môn, vì sao thần minh lại liên tiếp ngã xuống, thần minh cao cao tại thượng không phải là sự tồn tại vĩnh viễn, nó giống với vạn vật sinh linh trên thế gian này, cũng phải tranh giành, cũng bị săn bắn và cũng chầm chậm bị loại bỏ!

Lúc này đây, Chúc Minh Lãng mới cảm nhận được cảm giác vô cùng nhỏ bé và mê man, có phải mỗi sinh linh đều được sinh ra trong một cái giếng nhỏ hẹp nên chỉ có thể trông thấy một mảnh bầu trời bé xíu, họ cứ nghĩ rằng sự âm u dưới đáy giếng, sự lạnh lẽo, ẩm ướt, đám rêu mọc quanh tường thành đã là toàn bộ của thế giới rồi, thật không ngờ rằng bên ngoài cái giếng lại là một thế giới vô cùng tươi sáng, mênh mông mà ngươi không cách nào tưởng tượng ra được.

Đứng trên bình nguyên Ly Xuyên, cảm thụ biến hóa cực lớn của Tuế Nguyệt sóng, trong lòng Chúc Minh Lãng không hề sợ hãi mà chỉ có sự kính nể và thận trọng vô cùng.

Có lẽ bản thân sẽ không bao giờ biết người Huyễn Cổ Cự nhân này vì sao mà chết, nhưng cho dù thế sự có xoay chuyển thế nào, cho dù có bao nhiêu điều chưa biết ở phía trước thì bản thân vẫn phải cố thích ứng với mọi thứ, đặt chân lên cái thế giới rực rỡ và cường thịnh vĩnh hằng này!!

Hít một hơi thật sâu, Chúc Minh Lãng đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình.

Có lẽ trong tương lai sẽ phải đối mặt với rất nhiều điều chưa biết trước, thậm chí là vượt qua cả tầm nhận thức của bản thân, chỉ có nhanh chóng thích nghi với mọi thứ mới là quy luật có lợi nhất cho bản thân trong vòng tuần hoàn tìm kiếm đó.

"Ngươi cảm thấy bộ phận mạnh nhất của một thần minh là gì?" Chúc Minh Lãng mở miệng nói với Nam Linh Sa.

"Hồn, thứ hai là tim." Nam Linh Sa nói.

Hồn của những thần minh đã chết đi sợ là đã tiêu tán từ lâu, vị Huyền Cổ Cự nhân ở dưới Giới long môn này chỉ là một cỗ thi thể mà thôi, hồn của hắn đã trôi đến nơi khác hay là đã tan thành mây khói trong Giới Long môn rồi.

Cho nên thứ có giá trị cao nhất chính là tim của Huyền Cổ Cự nhân!

Lúc Tuế Nguyệt sóng cuộn qua khiến cho Huyền Cổ Cự nhân biến thành những mảnh nhỏ đến mức khó lòng dùng mắt thường mà nhìn thấy được, chỉ khi có ánh trăng chiếu xuống mới thấy ánh sáng từ những hạt bụi đó phát ra, cũng khó trách nhóm lão nông Duệ quốc và người dân trong thôn ở Ly Xuyên lại cho rằng là do ánh trăng ban ơn.

Mỗi tấc da thịt của thần minh đều chứa nguồn năng lực khổng lồ, cho dù có hóa thành cát bụi thì vẫn sáng chói hơn viên bảo thạch trân quý nhất thế gian, vậy nên mới khiến con dân các vùng nhầm lẫn mọi việc đều do thần ánh trăng ban ơn, đương nhiên muốn gọi như vậy cũng chẳng sao cả.

Dù sao khi thần minh ở lục địa khác ngã xuống thì cũng đủ để nguồn linh khí trên thế giới này bạo phát, đẳng cấp dinh dưỡng của linh tu tăng lên chính là ân trạch!

Chúc Minh Lãng đã hiểu được một cái chân tướng, đương nhiên là sẽ có tâm lý tiếp nhận tốt hơn so với những người cứ điên cuồng nhận nguồn linh khí bạo phát ấy mà không biết rõ nguồn gốc của nó từ đâu.

Tim của nó đã bị Tuế Nguyệt sóng đánh nát thành bụi.

Một trái tim lớn đến mức có thể so với cả một gian nhà, sau khi hóa thành bụi lại bay khắp tứ phương, những hạt bụi ấy ánh lên sáng đỏ của những viên ngọc xinh đẹp.

Sự lan tràn của Tuế Nguyệt sóng tựa như không có quy tắc, vạn vật đều có cơ hội nhận được nó, thế nhưng nơi nhận được bụi từ tim của thần minh thì sẽ là nơi nhận được nhiều lộc nhất, có thể biến một mảnh rừng tầm thường thành một rừng cây thánh lâm, làm cho một đồng ruộng nho nhỏ hóa thành một thửa ruộng tiên điền, làm cho một hồ nước hóa thành linh hồ.

Chúc Minh Lãng đã bắt đầu cảm nhận được sự lột xác biến hóa thần kỳ của đám hoa cỏ, cây cối, của sông núi, của những đồng quê hoang dã, tốc độ tăng trưởng của vùng núi ở phía xa nhanh đến kinh người, nhưng những thứ này đều không phải thứ mà Chúc Minh Lãng quan tâm.

Hắn cần tập trung tinh thần tìm vị trí nơi trái tim đáp xuống, hắn muốn tìm ra nơi được lần Tuế Nguyệt sóng này ban phát nhiều lợi ích nhất là ở đâu.

Trái tim của thần, hắn nhất định phải lấy được!

"Đi, ở bên này!" Chúc Minh Lãng gọi Thương Loan Thanh Hoàng Long ra sau đó kéo cả Nam Linh Sa lên lưng rồng.

Mặc dù tốc độ của thuyền vẽ không chậm thế nhưng nếu muốn chạy với tốc độ cao trên một đoạn đường dài sợ là cũng không ổn.

Nam Linh Sa cũng hiểu được mục đích của Chúc Minh Lãng, nàng đưa Chúc Minh Lãng đến dưới Giới long môn cũng là để có cơ hội tốt nhất lấy được quà tặng của Tuế Nguyệt sóng!

"Trên mặt đất có thứ gì đó, cẩn thận chút." Nam Linh Sa nói.

Chúc Minh Lãng cúi đầu nhìn thì thấy trên mặt đất có một đoàn Dạ yểm đang chạy trên bình nguyên, thân thể của chúng trông vô cùng đặc biệt, móng vuốt vừa dài vừa to, bộ lông màu đen tuyền gần như che phủ cả cơ thể nó, khi nó chạy nhanh, bộ lông đen cũng lay động trong gió, nhìn từ xa cứ như một bộ áo choàng màu đen!

"Chúng nó đang đuổi theo làn Tuế Nguyệt sóng mang thần tâm." Chúc Minh Lãng cau mày nói.

Sinh vật dạ hành cũng có thể tham gia tranh đoạt quà tặng của Tuế Nguyệt sóng, hơn nữa dưới quy luật ngày và đêm, những sinh vật dạ hành này không những có thể hành động tự nhiên trong bóng đêm còn có thể dùng ám tuyền để di chuyển trong tích tắc!

Quả nhiên, khi Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa vừa mới bước vào trong bình nguyên thì đám dạ yểm này đã chui vào trong một làn khói đen dày đặc, ngay sau đó tất cả đám dạ yểm đã xuất hiện ở điểm cuối của bình nguyên!

Xuyên qua hắc ám!

Ban đầu vốn bọn chúng còn cách Chúc Minh Lãng và Nam Linh Sa một đoạn khá xa nhưng bây giờ bọn chúng lại dẫn trước cả một khoảng dài.

Tốc độ của Tuế Nguyệt sóng rất nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, khi làn Tuế Nguyệt sóng thần tâm mang sắc đỏ hạ xuống nơi nào thì bọn chúng có thể cướp trước rồi!

"Không thể đám súc sinh này chiếm được lợi!" Chúc Minh Lãng chắc chắn sẽ không chắp tay dâng món đồ tốt như vậy cho người khác.

"Chúng nó đi xuyên qua cái gì vậy? Sao có thể trong tích tắc đã đến được bên kia." Nam Linh Sa nghi hoặc hỏi.

"Là ám tuyền, nó tương tự như cánh cổng bóng tối, bên trong thế giới đó mọi nơi đều được liền với nhau, có thể để cho đám sinh vật hắc ám đó đến được bất kỳ xó xỉnh nào!" Chúc Minh Lãng nói.

"Nếu như vậy thì chúng ta làm sao đuổi kịp đám sinh vật dạ hành này đây?" Nam Linh Sa nói.

"Thanh Trác, đến Tổ Long thành bang!" Chúc Minh Lãng đột nhiên nói.

Thương Loan Thanh Hoàng Long nhẹ nhàng chuyển đổi hướng bay, không còn đuổi theo dải Tuế Nguyệt sóng màu đỏ đó nữa mà bay về phía Tổ Long thành bang.

"Tổ Long thành bang cũng sẽ nhận được phần quà tặng lớn thế nhưng ở đó toàn là người của chúng ta thôi, không cần lo lắng..."

"Chúng ta về đưa Minh Quý đến đây." Chúc Minh Lãng nói.

"Minh Quý?" Nam Linh Sa không hiểu Chúc Minh Lãng đang muốn làm gì.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch