Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Mục Long Sư

Chương 709: Các thế lực vây thành

Chương 709: Các thế lực vây thành




Dịch giả: Vương Linh

Edit: Thanh Thanh

Duyệt: Long Hoàng

Sau khi rời khỏi ám tuyền, ba người Chúc Minh Lãng, Nam Linh Sa, Minh Quý xuất hiện ở một ám tuyền khác gần Tây thổ.

Bọn họ đi theo hướng đông, chỉ khi đến được hẻm núi thì mới không còn hoài nghi bản thân đi nhầm đường.

Trước đây eo núi cũng được xem là khá hiểm trở, nhấp nhô chứ không trông rộng rãi và kỳ lạ như bây giờ.

Dãy núi dài xen vào hẻm núi, tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy, một thì cao vút trời mây, một thì sâu không thấy đáy!

Thiên Sát Long bay bổng trên bầu trời hẻm núi, thỉnh thoảng lại có những tiếng gầm cổ quái từ sâu dưới hẻm núi phát ra, địch ý nồng đậm, tựa như nói những con có cấp bậc như Thiên Sát Long mà dám đến gần lãnh thổ của bọn chúng thì sẽ bị bọn chúng xé xác!

Chúc Minh Lãng cảm nhận được một nguồn khí tức vô cùng đáng sợ, không hẳn là từ những con dạ hành sinh vật ấy mà ra, nó giống như là sinh vật trong hẻm núi này chỉ trong một đêm đã trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Toàn bộ khe núi đem lại cảm giác hết sức nguy hiểm cho người khác, chẳng thua gì với mấy vùng núi non hiểm trở bên Thiên Xu Thần Cương mà Chúc Minh Lãng từng đi qua!

Qua khỏi khe núi, đến bình nguyên mênh mông của Ly Xuyên, trên cánh đồng hoang dã vô ngần thỉnh thoảng lại có thể thấy một số thân ảnh cường tráng đang lượn lờ.

Không bao lâu sau, Chúc Minh Lãng đã trông thấy dòng sông Ly Xuyên, chỉ trong phút chốc mà dòng sông Ly Xuyên này đã rộng hơn trước cả mười lần, chỉ sợ cho dù là khúc hẹp nhất cũng phải rộng bằng một cái kênh lớn.

Chúc Minh Lãng nhìn về phía Bắc của bình nguyên trong vô thức, xuyên qua màn sương đêm mỏng manh vẫn có thể trông thấy những đường nét mờ mờ ở đằng xa, nhưng không hiểu vì sao những đường nét đó lại trông như thể nằm trên đường chân trời, đụng đến trời cao!

Đó là Bắc Tuyệt Lĩnh...

Tựa như một cánh cửa trời đứng sừng sững giữa trời đất.

Thời gian họ rời đi chỉ khoảng nửa buổi tối thôi nhưng toàn bộ Ly Xuyên cũng thay đổi rất nhiều, có nhiều lúc Chúc Minh Lãng còn tưởng rằng ám tuyền mà mình đi qua thông thẳng tới Thiên Xu Thần cương, bởi vì tất cả mọi thứ ở đây đều nhìn rất giống ở Thiên Xu Thần cương, toát ra vẻ hoang dã và nguyên thủy tột cùng, tựa như cảnh tượng hùng vĩ mà tráng lệ của cả mấy triệu năm về trước.

Về tới Tổ Long thành bang.

Ở Tổ Long thành bang, đèn đuốc sáng trưng, dưới màn đêm ảm đạm mà thần bí này nó lại toát ra vài phần an tĩnh, trang nghiêm và cao quý, nếu quan sát kỹ sẽ thấy những bức tường màu xanh trắng ấy trông tựa như một viên ngọc phỉ thúy đang tỏa ra thứ ánh sáng vô cùng ôn hòa, thứ ánh sáng ấy hòa vào ánh sáng của ngọn đèn trong từng nhà, tách biệt hoàn toàn với màn đêm ở bên ngoài.

Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay là Chúc Minh Lãng thực sự cảm nhận được sự khác biệt và yên tĩnh của Tổ Long thành bang, tựa như thật sự có thần minh phù hộ.

Kỳ thực trong một đêm này, bọn họ đã đi qua mấy tòa thành trì, cư dân trong những tòa thành trì ấy khổ không thể tả, bọn họ chưa từng thấy qua những sinh vật trong bóng đêm đó, cũng không biết làm thế nào để đối phó với chúng, cũng không biết bọn họ có thể kiên trì trong những tòa thành không được bảo hộ đó đến bao giờ.

Sự an tĩnh này của Tổ Long thành bang là vô cùng hiếm có, trông chẳng khác gì với dáng vẻ thường ngày của nó, nhưng trong thời điểm thế giới thay đổi nhanh chóng này, điều này là vô cùng quý giá.

Sau khi về tới chỗ ở của mình, Chúc Minh Lãng nghe thấy tiếng ngáy khò khò của con Táo Long mà Phương Niệm Niệm mua.

Lúc Chúc Minh Lãng đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.

"Đã trễ thế này rồi, sao còn chưa ngủ?" Chúc Minh Lãng hỏi.

Cả cái nhà này chỉ có mình và tiểu tổng quản phụ trách thức ăn cho rồng, Phương Niệm Niệm ở, người tới đương nhiên chỉ có thể là Phương Niệm Niệm.

"Ta nghe được rất nhiều tin tức, cái gì mà thần quốc, thần quân, thần tộc, bọn họ đang tràn vào từ nhiều hướng khác nhau, sẽ xem chúng ta như bọn súc sinh mà giết chết..." Phương Niệm Niệm đứng sau cánh cửa, trong giọng nói lộ ra sự bất an và lo lắng.

Chúc Minh Lãng vừa mới cởi giày nhưng bây giờ lại bất đắc dĩ phải mang lại lần nữa.

Sau khi mở cửa ra, hắn trông thấy một tiểu cô nương khoác một bộ áo bông rất dày, điều này khiến Chúc Minh Lãng nhớ lại cảnh tượng trong mơ khi còn ở Tước Lang thành, Phương Niệm Niệm đã giúp hắn một việc lớn, tìm ra Ngọ Dạ mộng yêu, mặc dù đó chỉ là một giấc mơ.

"Còn nhớ ước nguyện mà ta cầu không?" Chúc Minh Lãng nhìn thoáng qua Phương Niệm Niệm, chắc là nàng mới nằm mơ thấy ác mộng thế nên mới có vẻ bất an và sợ hãi như vậy.

Trên thực tế rất nhiều cư dân ở Tổ Long thành bang đều bị tình trạng như này, bọn họ không biết được vận mệnh của bản thân, bọn họ tựa như một chiếc lá cô độc rơi xuống dòng nước chảy xiết, họ chỉ có thể mặc cho dòng nước cuốn đi.

"Quốc thái dân an?" Phương Niệm Niệm theo bản năng nói ra nguyện vọng đó của Chúc Minh Lãng.

Có quá nhiều người cảm thấy bất an và sợ hãi, không chỉ ở Tổ Long thành bang mà ngay cả người của Cực Đình đều như vậy.

Phương Niệm Niệm không giống với đa số những người tu hành khác, nàng gần như là một người bình thường, bây giờ nàng cũng như bao người dân bình thường khác, có cảm giác như trời sắp sập đến nơi rồi, không có chút cảm giác an toàn nào.

"Thực ra thì ta không cầu nguyện ai cả, chỉ là tự nói với chính mình là ở nơi này có một tòa thành rất an tĩnh, có một đám người thú vị, ta hy vọng mọi người đều có thể bình an vô sự. Việc này so với nhờ cậy một vị thần nào đó, không biết tin còn đáng tin hơn nhiều, ta càng tin tưởng vào bản thân mình. Chỉ cần là những điều mà ta muốn làm thì ta sẽ cố hết sức để làm được." Chúc Minh Lãng nói.

Chúc Minh Lãng cho rằng, ước nguyện không phải là khi ngươi ước xong rồi, lùi về phía sau đợi chờ nguyện vọng thành sự thực mà là bản thân nên bất chấp tất cả mà bước gần nguyện vọng hơn.

Mặc dù nguyện vọng mà khi đó Chúc Minh Lãng viết là "Quốc thái dân an" nhưng trong nội tâm hắn cũng rất ỳ vọng vào điều này.

Phương Niệm Niệm mới tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, đầu óc vốn có chút hỗn loạn nhưng những lời Chúc Minh Lãng nói khiến nàng sửng sốt một hồi.

"Ngươi cảm thấy ta và vị thần minh không biết tên kia, ai đáng tin hơn." Chúc Minh Lãng hỏi tiếp.

"Ta cũng không biết, có phải thần minh rất lợi hại không?" Phương Niệm Niệm nói.

"Nói tóm lại, ngươi chỉ cần quản lý tốt thức ăn cho rồng là được rồi, có ta và nhóm các tỷ của ngươi ở đây thì Tổ Long thành bang sẽ ngày phồn vinh, mỗi năm đều sẽ có hội hoa đăng mà ngươi thích nhất." Chúc Minh Lãng nói.

"Ừm, ừm."

"Sau tối nay, Ly Xuyên sẽ có biến hóa lớn, ngươi nhớ để ý linh tư trong tay mấy tên thu thập linh sản đấy, có khi sẽ có bảo bối." Chúc Minh Lãng nói.

"Việc này ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi! Chỉ cần trời không sập xuống thì ta cam đoan có thể mua được thứ tốt nhất, mấy ngày trước ta có mua được vật này từ một lão nông phu, ta cảm thấy khá giống với thứ mà Tiểu Bạch Khởi thường hay ăn." Phương Niệm Niệm lấy từ trong túi áo bông ra.

"Nguyệt Ngọc lưu ly!" Chúc Minh Lãng trợn tròn mắt.

Đây không phải là cống phẩm mà bọn Mật Trọng Quân cực khổ tìm kiếm sao?

Phương Niệm Niệm lại có thể mua được từ chỗ người ta!

"Lão nông phu đó bán rất đắt nhưng ta vẫn cắn răng mua hết, trong phòng ta còn một hộp nhỏ nữa, ta nhớ hình như đây là thứ mà Tiểu Bạch Khởi ăn, cũng không biết có mua lầm không nữa." Phương Niệm Niệm nói.

"Không sai, chính là Ngọc thạch lưu ly, có bao nhiêu ngươi cứ mua bấy nhiêu, thứ này chính là bảo bối của ta... Ngươi nhớ để ý một chút, nếu như có loại ngọc lưu ly như thế này thì không cần suy nghĩ nhiều cứ mua hết cho ta!"Chúc Minh Lãng nói.

"Vậy thức ăn cho rồng vào tháng sau ta đã chuẩn bị đủ rồi!" Phương Niệm Niệm nở nụ cười.

"Ta có mấy viên thánh linh hồn châu, ngươi quay về bán ra ngoài, bổ sung nguồn tài chính của chúng ta." Chúc Minh Lãng nói.

"Được!"

Thức ăn cho rồng đã được chuẩn bị đầy đủ rồi, cho dù có ra ngoài thêm chuyến nữa cũng không sợ đám long sủng ăn không no.

Sau khi Tuế Nguyệt sóng quét qua thì thiên tinh hoa cũng mọc lên rất nhiều, phẩm chất thức ăn cho rồng sợ rằng không chỉ tăng thêm một bậc thôi đâu, chắc hẳn tu vi của tất cả mục long sư sẽ tăng lên nhanh chóng!!

Ở Tổ Long thành bang, ngày và đêm không quá khác biệt, chỉ cần trốn vào trong thành bang thì cư dân của thành bang đều sẽ an toan.

Nắng sớm chiếu vào, Chúc Minh Lãng mở mắt, hắn biết hôm nay hơn phân nửa các tổ chức hạ thần của Thiên Xu Thần cương đã đến Ly Xuyên, cho nên hôm nay sẽ có một cuộc chiến chém giết vô cùng tàn khốc, tuyệt không thể chậm trễ, bằng không Tổ Long thành bang có thể bị phá vỡ dưới cơn sóng dồn dập này!

Quả nhiên, chưa tới trưa mà rất nhiều các đội ngũ lớn nhỏ đã kéo tời bình nguyên Ly Xuyên.

Điều khiến Chúc Minh Lãng không ngờ đến là, nhóm thế lực nhàn tàn của Thiên Xu Thần cương đang tiến về phía Tổ Long thành bang này lại đoàn kết đến thế, dường như bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, mặc dù bọn họ trông thấy trên bình nguyên Ly Xuyên có cắm một cây thần dụ kỳ thế nhưng họ vẫn đi qua.

Trong lúc nhất thời, có thể nói là Tổ Long thần bang đã bị rất nhiều người tu hành của Thiên Xu Thần cương vây khốn, Chúc Minh Lãng đứng trên thành lâu nhìn qua một lượt, từ đằng xa một nhóm người còn đông hơn đang tiến thẳng đến đây.

"Chuyện gì xảy ra vậy, sao toàn bộ bọn họ đều tập trung về Tổ Long thành bang, sao những thế lực này trông cứ như được ai đó gắn kết lại với nhau??" Mật Trọng Quân vô cùng hoang mang nói.

Bọn họ đã cắm tinh kỳ của Huyền Qua thần quốc lên Tổ Long thành bang rồi.

Chẳng lẽ bọn họ muốn khiêu khích uy nghiêm của thần??

"Phía sau nhất định có người đang bày trò, bọn họ đang lợi dụng những thế lực này." Tề Hôn nói.

Chúc Minh Lãng nhíu mày.

Xem ra số lượng các thế lực muốn đoạt được Tổ Long thành bang là không ít, hắn vốn cho là sau khi giải quyết được Minh Thần tộc thì quân địch mà Tổ Long thành bang phải đối đầu sẽ ít đi nhiều, thế nhưng hắn lại không nghĩ tới, chỉ trong một đêm, cả một đoàn người Thiên Xu Thần cương lại lũ lượt kéo đến đây.

"Có khả năng là chuyện tòa thành này nhận được sự phù hộ đã truyền ra ngoài." Mật Dung nói.

Một tòa thành không sợ bóng tối, tựa như một thần thành, thần miếu được các đại thần tọa trấn và phù hộ vậy, vì để có thể chiếm được một vị trí ở đây, các tu hành giả của Thiên Xu Thần cương đều đỏ mắt chạy đến đây!

"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Các thành viên trong Huyền Qua thần quốc đều không biết phải làm sao, dù sao cũng là một nhóm người rất đông.

"Chúng ta có thần dụ kỳ, haiz, ta biết ngay là mấy tên phàm dân này sẽ không chịu ngồi im đâu, phải giáo huấn chúng một chút mới được, để cho bọn họ biết sự cách biệt giữa thần dân và phàm dân!" Mật Trọng Quân tỏ ra coi thường những nhóm quân rải rác này.

Lúc này đây Chúc Minh Lãng lựa chọn lùi về phía sau quan sát, bản thân không phải lúc nào cũng nhảy ra chiến đấu được,

Huyền Qua thần quốc cũng nên bày ra uy nghiêm thần quốc của bọn họ rồi!!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch