Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ông Xã, Xin Được Chiếu Cố

Chương 60: Em lo lắng cho anh à?

Chương 60: Em lo lắng cho anh à?



Ý nghĩ này vừa nhảy ra, chính Thẩm Khiêm đã cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Sao lại nghĩ đến cô ta?

Một đứa con gái riêng được gửi nuôi bên ngoài mười mấy năm, bơ vơ yếu đuối, có khả năng sao?

Lí trí nói cho anh ta biết, suy đoán như vậy hoàn toàn là lời không căn cứ, nhưng trực giác lại cổ vũ anh ta, dùng ánh mắt hoài nghi đi thăm dò cẩn thận.

Trước mắt tin tức mấu chốt nắm được là người này ở Ninh Thành, mà Thẩm Loan lại đúng lúc phù hợp!

Tất nhiên, những người khác của nhà họ Thẩm cũng phù hợp như vậy, nhưng chuyện lại hết lần này tới lần khác xảy ra sau khi cô ta được đưa về nhà họ Thẩm, trước đó, chưa bao giờ có.

Giải thích thế nào?

Nhưng mà, đây cũng không phải là lần đầu tiên Thẩm Khiêm nghi ngờ.

Ban đầu, Thẩm Yên tố cáo với anh ta, một mực chắc chắn Thẩm Loan cố ý té ngã, mục đích là vu oan giá họa.

Tuy anh ta không tin nhưng ngày hôm sau vẫn phối hợp với Thẩm Yên, đứng ở sau bụi cỏ nghe hai người nói chuyện.

So với Thẩm Yên hùng hổ doạ người, Thẩm Loan ngay từ đầu đã cố ý hạ thấp bản thân, tỏ ra rất ngoan hiền.

Thẩm Khiêm không tin một người có thể yếu đuối đến mức mặc người ức hiếp, cho nên, sau lần đó anh ta đối với hành động của Thẩm Yên đều mắt nhắm mắt mở, muốn thăm dò xem điểm mấu chốt của Thẩm Loan ở đâu.

Rất đáng tiếc, đến nay vẫn không thể đưa ra kết luận được.

Chỉ vì, đóa bạch liên hoa nhỏ kia thật sự quá nhẫn nhục chịu đựng, như không có tính nóng nảy.

Thẩm Khiêm nghĩ, nếu không có tính tình như thế, mà là cố tình che giấu giả vờ, vậy tâm cơ của Thẩm Loan...

Chuyện thứ hai làm anh ta nghi ngờ là lần tai nạn xe lần đó.

Tuy rằng sau đó Thẩm Loan đưa ra lý do hợp lý giải thích một loạt hành vi khác thường của cô, nhưng trong lòng Thẩm Khiêm vẫn có nghi vấn.

Ví dụ như, màn hình giám sát tại hiện trường tai nạn xe cộ lại bị tu sửa nên không thể xem tình huống cụ thể, thật sự sẽ trùng hợp như vậy?

Lại như, khẩu cung của tài xế xe tải kia, ông ta khăng khăng là Thẩm Loan tự đâm vào, hơn nữa còn dưới ý thức tỉnh táo, còn giẫm chân ga.

Cho nên, Thẩm Khiêm cấy vào điện thoại của Thẩm Loan virus Duch, bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi hành tung của cô.

Có lẽ bắt đầu từ lúc ấy, trong lòng anh ta cũng đã gieo một hạt giống tên là “nghi ngờ".

Thật sự không có gì kì lạ.

Thẩm Khiêm bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, bước nhanh hành đến bên sô pha, lấy điện thoại lên, quen thuộc bấm một dãy số ---

"Cho cậu năm phút đồng hồ, tư liệu định vị truy tung của virus Duch gần nửa tháng này, sắp xếp lại gửi vào hòm thư của tôi."

"Vâng."

Năm phút đồng hồ sau, Thẩm Khiêm ngồi ở trước máy tính, nhìn lịch trình truy tung trống rỗng trên màn hình, mày nhăn lại.

“Có ý gì?”

Bên kia im lặng thật lâu, trong lúc nhất thời, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.

“Như ngài thấy, virus Duch --- mất đi hiệu lực.”

Ánh mắt Thẩm Khiêm sâu thêm vài phần: "Nguyên nhân?"

“Có rất nhiều. Có thể là trong quá trình cấy vào xuất hiện vấn đề, làm cho trình tự mất đi hiệu lực; cũng có thể bị đối phương nhìn thấu, tiến hành quét sạch.”

Kết thúc trò chuyện, Thẩm Khiêm nắm chặt điện thoại, đứng thẳng tại chỗ một lúc lâu, giống như một pho tượng không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu, một tiếng than nhẹ bật ra từ bờ môi, trong tiếc hận cất giấu tàn nhẫn ---

"Chỉ mong, không phải cô."

...

Thẩm Loan bị đánh thức.

Hơn nửa đêm, ai gọi điện thoại cho cô?

Ánh mắt mơ hồ dừng ở trên màn hình, bỗng chốc cả người cứng đờ, mất cơn buồn ngủ.

Hít sâu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ---

"Anh?"

"Ngủ à?" Giọng nói trầm ấm, dịu dàng dễ nghe.

"Vâng. Đã trễ thế này, sao anh còn chưa nghỉ ngơi?"

"Hôm nay Bắc Hải mưa to, bây giờ còn chưa dừng." Như để chứng minh cho lời anh ta nói, bên kia ngay sau đó truyền đến một tiếng sấm.

“Vậy anh tự chú ý an toàn của mình, chuyện xong rồi, thì về nhà sớm một chút. Dì... rất lo lắng cho anh."

Dì là chỉ Dương Lam.

"Còn em? Em lo lắng cho anh à?"

Thẩm Loan rũ mắt, trong lúc nhất thời không rõ rốt cuộc anh ta muốn nói cái gì, sau một lúc lâu không nói gì.

“Vấn đề này rất khó? Sao lại không nói lời nào?"

"... Vâng."

Màn đêm yên tĩnh, giọng nói khàn khàn của cô gái vừa tỉnh dậy từ giấc mộng, lộ ra một chút dịu dàng và ngoan ngoãn.

“Em lo lắng cho anh à?"

Vâng.

C62 -








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch