Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1145: Ngọc Đàn (6)

Chương 1145: Ngọc Đàn (6)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Đại nhân nói đúng, hoàng thượng bệnh tới nước này lời nói nhẹ nhàng không còn tác dụng nữa.

Hải Thụy tán đồng, nhưng hắn chấp nhận số mệnh, ưỡn ngực nói:

- Bệnh của hoàng thượng phải dùng thuốc mạnh mới được.

- Thuốc mạnh gì?

Thẩm Mặc như ngồi trên bàn chông, y cảm giác được, Hải Thụy muốn đùa với lửa rồi.

- Hoàng Thượng ăn cam thảo mấy chục năm, sớm bị loài ngon ngọt lừa cho không phân biệt được phải trái nữa. Chỉ có hoàng liên vị đắng mới khiến người tỉnh ngộ được.

Hắn đứng dậy vái Thẩm Mặc:

- Xin đại nhân dùng chuyện Ngọc đàn nói rõ phải trái với hoàng thường, đem hết hiện trạng Đại Minh nói ra, để hoàng thượng biết, quốc gia đã tới bờ vực nguy hiểm, nếu còn mê đắm tu huyền, không lo việc nước, xa lánh trung thần, thì ngày vong quốc không còn xa nữa.

- Thuốc này quá nặng.

Thẩm Mặc ra sức lắc đầu:

- Bệnh đã lâu ngày, cơ thể hao tổn, phải dùng thuốc trung hòa điều dưỡng, dần dần mà trị mới có hiệu quả... Không gấp được.

- Sao không gấp cho được? Đại nhân đợi được, nhưng bách tính thiên hạ không đợi được.

- Quá vội hỏng việc, làm như lời của huynh hậu quả khó dự liệu... Sinh tử của chúng ta chỉ là việc nhỏ, chẳng may bị đám tiểu nhân thừa cơ gây sóng gió tàn hại trung lương, chẳng phải làm người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng sao?

Thẩm Mặc gần như cầu khẩn:

- Không kích động được đâu Cương Phong huynh.

- Hạ quan không kích động. Trước kia triều chính rối loạn, ai cũng bảo tại Nghiêm Tung, giờ Nghiêm Tung đã chết, sao triều chính vẫn không khá lên, dân chúng vẫn khổ nạn trùng trùng? Vì mầm bệnh vẫn còn, hoàng thượng không tỉnh ngộ, Đại Minh vĩnh viễn vô vọng.

Hải Thụy nói từng chữ:

- Mọi người không can gián thì hạ quan làm! Tuy hạ quan chỉ là lang trung nho nhỏ, lời nói kkhông có giá trị, nhưng dùng máu rưới kim điện, để hoàng thượng động lòng, để làm gương cho bách quan.

Thẩm Mặc dù không biết lịch sử Đại Minh được là bào, nhân vật biết được càng đếm trên đầu ngón tay, không may trong đó có Hải Thụy, mà y còn biết sự kiện lưu danh sử sách của Hải Thụy là dâng sớ mắng hoàng đế.

Bi hơn hơn nữa, y không biết kết cục cuối cùng của Hải Thụy là gì, trên sách không nói, y cũng chẳng quan tâm, chỉ coi như câu chuyện mà thôi.

Nhưng hiện giờ chuyện xảy ra ở bên cạnh, câu chuyện thành thực tế trước mắt, với hiểu biết của y về hoàng thượng, Hải Thụy sẽ không được chết tử tế.

Điều này phù hợp với mệnh anh hùng, không xả thân vì nghĩa, sao được lưu danh mãi mãi?

Những lời của Hải Thụy còn làm Thẩm Mặc phát hiện mình đã ngày càng xa rời mục tiêu ban đầu, vì sao lại thế?

Vì y thiếu dũng khí.

Mặc dù đã làm rất nhiều chuyện, nhưng hoàng quyền bao phủ tất cả, những điều y làm chẳng qua xây thành trên cát, không tránh khỏi vận mệnh người đi cảnh tàn. Nhưng vì sợ hãi, làm mỗi lần cất bước về phương hướng đó, lại bất giác lùi lại.

Hiện giờ rõ ràng có một cơ hội để y tới gần mục tiêu hơn một bước, nhưng cái giá vô cùng thảm, làm hay không làm, có đáng làm hay không? Vấn đề này quanh quẩn trong đầu y.

Cả bữa cơm Thẩm Mặc đầu óc cứ để đâu đâu, món ăn thích nhất cũng không đụng đũa, qua loa vài miệng rồi cáo từ về phủ.

Hải lão phu nhân và Hải Thụy tiễn y ra tận cửa ngõ, nhìn kiệu đi xa mới về. Đóng cửa lại, lão phu nhân gọi con vào đông sương phòng, nghiêm mặt ngồi xuống bên cạnh bài vị trượng phu, bắt Hải Thụy quỳ dưới.

Hải Thụy tuy rất nghe lời mẹ, nhưng dù sao cũng đã trên 40 lại là mệnh quan triều đình, cảm thấy mất mặt lắm:

- Mẹ có chuyện gì thế?

- Cánh ngươi cứng rồi, ngay cả lời mẹ cũng không nghe nữa sao?

Hải lão phu nhân chống gậy hỏi:

- Hài nhi không dám, hài nhi làm sai điều gì, xin mẫu thân trách phạt.

- Ta hỏi ngươi, vừa rồi nói gì với Thẩm đại nhân?

- Không có gì.

Hải Thụy ngượng ngập nói:

- Tán gẫu mà thôi.

Hải lão phu nhân cười nhạt:

- Tán gẫu mà làm cho con cưng của trời như mất hồn, con ta miệng làm bằng thép mà.

- Có lẽ đại nhân có tâm sự, có lẽ là người không khỏe...

- Thối lắm.

Hải lão phu nhân thô bạo cắt ngang:

- Giọng ngươi to như thế, ta ở bếp nghe rõ hết, sao dám nói mà không dám nhận.

- Mẫu thân đã biết sao còn hỏi.

Hải Thụy mặt đầy xấu hổ:

- Còn chỉ phát biểu ý kiến về quốc sự, Thẩm đại nhân không phải người ngoài, không sợ phiền toái gì đâu.

- Còn không chịu nói thật.

Hải lão phu nhân bị chọc giật thực sự rồi, run run chỉ mặt nhi tử:

- Vả miệng.

Hải Thụy tức thì tát mình một cái, thấy mẹ không bảo dừng, đành tiếp tục đánh, tính hắn cũng ương, người ta càng đánh càng nhẹ, hắn thì càng đánh càng nặng, một lúc sau mũi ứa máu.

Hãi lão phu nhân đứt từng khúc ruột, ôm bài vị cất tiếng khóc xé lòng:

- Lão gia, ông xem thằng nghịch tử muốn làm tim chúng ta tan nát, sao nó không để người ta yên tâm cơ chứ?

Thấy mẹ khóc ngất đi, Hải Thụy vội dựng tay, quỳ bò tới, ôm lấy chân bà:

- Mẹ, rốt cuộc hài nhi làm sai điều gì mà khiến người thương tâm như thế.

- Hải gia ta ba đời đơn truyền, nay mày lại sắp tuyệt tự rồi, mày có xứng với cha mày không?

Hải phu nhân vừa khóc vừa mắng:

- Ta thủ qua một tay nuôi mày khôn lớn, còn chưa được hưởng phúc ngày nào, mày lại muốn vứt mẹ ở lại mà đi, mày thấy mình có xứng với mẹ mày không?

Hải Thụy không biết nói gì, đành khóc trong im lặng.

Hải lão phu nhân tưởng mình làm con động lòng rồi, lau nước mắt nói:

- Con à, nghe mẹ nói một câu, nếu làm vạn tuế gia tỉnh ngộ, có mang cả nhà ta vào cũng đành. Nhưng chuyện này ngay quốc lão thượng thư còn không dám nói, con một viên quan nho nhỏ, bỏ mạng đi cũng như đá ném xuống giếng, vạn tuế gia sao chịu nghe? Dù có nghe cũng không sửa được.. Đừng quên chó không sửa được tính ăn phân... Con à...

Nghe mẹ nói như thế, Hải Thụy hết sức khổ sở:

- Mẹ, người từ nhỏ dạy hài nhi đọc sách, học thánh hiền. Không phải là muốn hài nhi vì dân vì nước, không thẹn với đất trời sao? Hiện giờ triều chính suy tàn, dân chúng lầm than, đám quan nhân kia chỉ biết bo bo giữ mình! Vừa rồi con nói với Thẩm đại nhân, mong ngài ấy can gián quân vương, làm việc đáng làm nhất thiên hạ. Ai ngờ ngài ấy một mực chối từ, xem ra hi vọng vào những người đó là không được nữa, hài nhi đành đứng ra, nếu không quân vương vĩnh viễn không hối cải, thiên hạ lê dân vĩnh viễn không có ngày giải thoát.

Sắc mặt lão phu nhân hòa hoãn hơn, vuốt ve khuôn mặt kiên cường của nhi tử:

- Mẹ cũng không bảo con đem cả tính mạng vào đó. Con à, nhà ta độc đinh, mẹ con vợ con còn đứa con chưa ra đời kia dựa mỗi vào con thôi. Nếu con có gì bất trắc, bảo chúng ta sống sao đây? Dù chết cũng ăn nói sao với cha con dưới suối vàng.

Hải Thụy có thể ưỡn thẳng lưng trước Thẩm Mặc, nhưng đối với người nhà mình, hắn chỉ có áy náy.

- Mẹ nghe thuyết thư tiên sinh nói, tất cả có vận số, trời đưa Nghêu Thuấn xuống, bốn phương bình an là do ban phúc; quân vương vô đạo, thương sinh cơ cực cũng là kiếp số thiên định, không phải phàm nhân có thể thay đổi được. Chẳng phải mẹ tham sống sợ chết, con vốn chẳng phải hợp làm quan, giờ tri phủ cũng đã làm rồi, chẳng phụ tài học. Nếu triều đình u ám, bỏ quan mà đi... Ở Quỳnh Châu còn mấy mẫu ruộng cằn, đủ nuôi mấy người chúng ta, hưởng hạnh phúc gia đình chẳng hơn là bị dày vò sao?

Hải Thụy cuối cùng cũng gật đầu:

- Mẹ, con hiểu rồi, con không làm việc lỗ mãng đâu.

Hải lão phu nhân thấy lời khuyên không uổng, vui vẻ gật đầu, sờ gò má sưng vù của con, trách:

- Thằng bé này không biết nặng nhẹ, đó là mặt mình...

- Không phải là mông người khác.... Chứ gì ạ, con biết mà.

Lão phu nhân cuối cùng cũng cười, tiếng cười hai mẹ con phảng phất mang đi hết tất cả chuyện vừa xảy ra.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch