Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1199: Hoàng Đế Băng Hà (5)

Chương 1199: Hoàng Đế Băng Hà (5)




Dịch: lanhdiendiemla.

Ngự giá chầm chậm tới chỗ cách ngọ môn một khoảng rồi dừng lại, Mã Toàn đặt một cái gế phía dưới làm chỗ đặt chân.

Bách quan nìn thở chờ đợi tân quân giá lâm, liền thấy một nam tử mặc áo trắng đi xuống, mọi người nhìn thấy tức thì ngây ra như phỗng, đó không phải là tân quân mà là Thẩm Mặc Thẩm Giang Nam bị tiên đế nhốt giam gần một năm.

Thẩm Mặc trông còn trầm ổn hơn xưa, ánh mắt không vui không buồn bình đạm tới mức làm người tưởng chừng như quên sự tồn tại của y.

Ánh mắt mọi người đều chiếu lên người Thẩm Mặc, chấn động có, ghen tị có, sợ hãi có, hâm mộ có, nhưng mắt y chỉ bình thản nhìn vào trong xa giá, đưa tay phải ra.

Dụ vương lúc này mới xuống xa giá dưới sự dìu đỡ cảu Thẩm Mặc.

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Lúc này chẳng cần ai dẫn đầu, tiếng hô vang vọng trời đất.

Nghe tiếng tung hô, Dụ vương khẩn trương nhìn Thẩm Mặc, nắm tay y không chịu buông. Thẩm Mặc nhìn hắn một cái khích lệ:

- Mời hoàng đế nhập cung.

Nói xong muốn rút tay lại lui về chỗ quần thần.

Nhưng Chu Tái Hậu nắm chặt lấy, ánh mắt tân quân mang vẻ cầu khẩn, nói nhỏ:

- Đi cùng trẫm.

Thẩm Mặc đành để hắn kéo đi qua ngọ môn tiến vào Tử Cấm Thành.

Đợi hoàng đế đi qua, bách quan đứng dậy chậm rãi đi vào, đứng xếp hàng trước Hoàng Cực điện. Đợi tất cả đã vào chỗ, Hoàng Cẩm đứng trên bậc thềm, trải cuộn giấy vàng, cao giọng đọc di chiếu của tiên đế:

- Trẫm lấy thân phận tông nhân kế thừa đại thống, được phụng thờ tông miếu 45 năm, hưởng quốc lâu nhất.Chỉ hận trẫm thân thể nhiều bệnh, quá cầu trường sinh, khiến cho gia nhân thừa cơ mê hoặc, bỏ quên triều chính, xa rời lời dạy của thánh hiềm, mỗi lầ nghĩ lại hổ thẹn không thôi.

- Hoảng tử Dụ vương kế vị hoàng đế không cần quá bi thương hại người phải tu đức vì chúng sinh, ngày tang lễ không cần cầm dân gian giải trí cười gả. Tông thất vương thân lấy yên bờ cõi làm trọng, đốc phủ các nơi không được tự tiện rời bỏ chức vụ, vệ sở phụ chậu huyện cùng thổ quan miễn dâng hương...

- Các thần vì khuyên gián từ khi tại vị tới nay còn lại thì triệu hồi phục chức, người mất thì phủ tuất. Các phương sĩ luận tội chính hình, công tác trai tiếu mua sắm, xây dựng lãng phí mệt dân phải lập tức đình chỉ. Công cáo toàn bộ thiên hạ được biết.

Đạo chiếu chỉ này ngắn gọn, nhưng nội dung cực kỳ phong phú, lời văn uyển chuyển như tư tưởng khôi phục trật tự lề lối vẫn rõ ràng. Bản thân Gia Tĩnh dùng giọng khiển trách, biểu thị hối hận về hành vi hoang đường, bỏ bê triều chính của mình, triệt để phủ định hành vi tương quan, đồng thời để lại không gian đủ rộng để thoải mái xử lý hậu quả.

Nó có nghĩa là con rồng lớn Đại Minh sắp sắp đối với một cú trở mình, định ra hướng đi cho chính cục sau này. Di chiếu đọc xong, hơn nghìn quan viên trước Hoàng Cực điện khóc rống lên, lần này là thực lòng.

Tín sức cũng chạy khắp các nơi đem di chiếu truyền đi, bách tính trong kỳ tang lễ vẫn mừng rỡ chạy đi truyền tai cho nhau, thậm chí có người lén đốt pháo. Hiển nhiên di chiếu rất được lòng người, vấn đề là mọi người cười vui như thế Gia Tĩnh lên đường tới hoàng tuyền chẳng được bao sao chịu đựng nổi.

Chiếu ngục Đông Xưởng.

Bên ánh đèn leo lét, Hải Thụy chăm chú đọc sách, so với lúc mới vào chiếu ngục, hoàn cảnh hắn đã tốt hơn rất nhiều, có bàn có ghế, có chăn đệm, có người đưa cơm, với hắn mà nói thế là đã đủ.

Nhưng hoàng đế bao lâu như thế còn chưa giết mình làm hắn rất bất ngờ, hắn hay tin mẹ già và thê tử đã về tới Quỳnh Châu, dựa vào mười mấy mẫu ruộng có thể sống an bình, hắn có thể không cần vướng bận gì nữa.

Xem xong một chương, Hải Thụy duỗi cho đỡ mỏi, lúc này nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ngục tốt dùng thìa sắt gõ cửa, báo cơm, hắn liền cầm bát gỗ để ban cửa, sau đó tiếp tục ngồi xuống xem sách.

Khi tiếng gõ đi xa, hắn nhìn vào cái bát của mình vẫn trống không.

Hắn chẳng để ý, cửa mở ra, ngục tốt cầm đèn lồng mang một cái hộp thức ăn to vào tươi cười khách khí mời Hải lão gia dùng cơm chứ không hùng hổ như thường ngày.

Sớm muộn vẫn cứ tới, Hải Thụy khẽ thở dài, ngục tốt định nói gì đó nhưng thấy mặt Hải Thụy vô cùng nghiêm túc, không dám lên tiếng, chỉ đặt từng bát cá thịt lên bàn, lại còn có một bầu rượu.

Hải Thụy lại thở dài lần nữa, rồi khôi phục bình tĩnh, nói với ngục tốt:

- Rót rượu.

Ngục tốt cũng rất nghe lời, Hải Thụy cầm chén lên ngửa cổ uống cạn, ngục tốt vừa rót xong cho mình một chén thì bị Hải Thụy lấy mất uống cạn.

Ngục tốt cười ngượng ngập:

- Ngài ăn đi, đừng uống rượu xuông.

- Cũng được.

Hải Thụy gật đầu cầm đũa gắp thức ăn, nhai thong thả, thần thái nghiêm túc, giống như đang tiến hành một loại nghi thức gì đó. Chẳng phải vì bữa ăn cuối, mà vì gia giáo từ nhỏ nhà hắn như thế.

Một bữa ăn mất chừng hai khắc, thức ăn, rượu đều vào bụng hải Thụy sạch sẽ. Ngục tốt tròn mắt, sao người thì gầy mà ăn còn hơn trâu? Đó là phần ăn cho tận bốn người.

Hải Thụy dùng ống tay áo lau mồm, cảm thấy nên cám ơn ngục tốt, liền nói:

- Thức ăn ngon lắm.

- Đương nhiên ạ, mua ngoài Tùng Hạc lâu, tốn những một lượng mà.

Ngục tốt cười lấy lòng.

- Ngươi tốn công rồi.

Được hắn tán thưởng, ngục tốt cười toe toét:

- Nếu ngài thấy chưa đủ, tiểu nhân đi gọi thêm một phần nữa.

Hải Thụy lắc đầu:

- Không cần, ta no rồi... Lên đường đi.

Ngục tốt ngẩn ra:

- Ngài kiên nhẫn một chút, dù sao cũng chỉ vài ngài nữa thôi.

Hải Thụy ngạc nhiên:

- Lại có quy củ ăn cơm chặt đầu trước mấy ngày cơ à?

- Cơm chặt đầu.

Ngục tốt vỗ đầu cười:

- Đều tại tiểu nhân không nói rõ làm đại nhân hiểu lầm, đây không phải là cơm chặt đầu.

Hải Thụy lúc này mới chú ý nhìn thấy hắn quấn vải trắng ở hông, cau mày hỏi:

- Ngươi để tang cho ai đấy?

- Ngài còn chưa biết sao?

Ngục tốt ghé tới gần nói nhỏ:

- Hôm nay di chiếu phóng thích gián thần đưa ra, ngày đại nhân thoát lao ngục không xa nữa. Tiểu nhân làm thế là chúc mừng ngài.

Hải Thụy tức thì mắt trố ra, mặt trắng bệch, người cứng đờ như bị điểm huyệt.

Ngục tốt thầm nghĩ:" Đại nhân mừng quá đây mà, ngàn vạn lần đừng có bị điên nhé."

- Đại nhân, đại nhân.

Ngục tốt đẩy Hải Thụy một cái, thấy hắn ôm ngực từ từ ngồi xuống, người run rẩy, nước mắt tuôn trào, rượu, thức ăn vừa rồi không ngừng từ miệng nôn ra, hắn ra sức tát mình, nhưng dù thế nào cũng không giải tỏa được một phần vạn đau đớn trong lòng.

Ngục tốt ngẩn ra, sao nghe thấy xuất ngục lại khóc thành ra thế này, trông không giống vui mừng, liền tới khuyên can. Hải Thụy vẫn khóc cực kỳ đau đớn, cuối cùng đâm đầu vào tường, may mà ngục tốt sợ hắn có gì bất chắc luôn theo dõi sát giữ lại, nên Hải Thụy mới không tự sát thành công.

Sợ Hải Thụy tìm cái chết, ngục tốt trói hắn vào ghế, Hải Thụy khóc tới gất đi tỉnh lại, khóc suốt một ngày tới kiệt sức. Gia Tĩnh đế nếu có linh biết người duy nhất khóc thương cho mình là Hải Thụy không biết có cảm tưởng gì.

Bất kể thế nào đất lại trở về với đất, người chết đã đi, người sống vẫn phải tiếp tục.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch