Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1200: Di Chiếu Và Chiếu Đăng Cơ (1)

Chương 1200: Di Chiếu Và Chiếu Đăng Cơ (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Theo di nguyện của hoàng đế, triều đình và dân gian phục tang hai bảy ngày, chưa tới một tháng.

Nhưng thế cũng là đủ khổ rồi, trong gần một tháng đó, các đại thần cùng Long Khánh đế mỗi ngày quỳ trước linh cữu thế tông hoàng đế, khóc lóc sụt sùi, còn không được về nhà, không được tắm rửa, không được cạo mặt, người nào người nấy đầu tóc bù xù, trông như tù phạm.

Thẩm Mặc cảm thấy hoang đường, năm nay sao thế nhỉ, vì sao vừa thoát khỏi cái ngục này lại vào cái nục khác, chẳng được tự do, chẳng lẽ phạm vào sao tuổi?

Kỳ thực y biết sao tuổi giáng xuống mình đang nằm lặng lẽ trong quan tài kia, vị hoàng đế đó luôn chơi đùa vận mệnh của mình trong lòng bàn tay. Mà đâu chỉ có y công khanh toàn triều có ai chẳng bị ông ta đùa bỡn nửa đời.

Có câu "vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn", tức kẻ thích nghi sẽ sóng sót, nên qua được hoàn cảnh ác liệt của triều Gia Tĩnh, các quan viên thành đạo hạnh cao thâm, dã thú hung mãnh cả rồi.

Hiện giờ tân đế lên ngôi, muốn trấn áp đám mãnh thú cao nhân này, không có chút tiên đạo là không được. Cách ứng phó của Long Khánh đế là thả Thẩm Mặc ra...

Nói lại Gia Tĩnh đế giá băng vào giờ Hợi (11h pm), sáng sớm hôm sau Mã Toàn mang thủ dụ của Dụ vương tới Bắc trấn phủ ti phóng thích Thẩm Mặc, tất nhiên Thập tam thái bảo vui vẻ đưa y ra khỏi nha môn.

Sau khi ra ngoài Thẩm Mặc hỏi Mã Toàn có phải là tiên đế có ý chỉ. Vì thả mình ra vào lúc này có chút mùi vị quyền mưu vì tân đế mua chuộc lòng người, cho nên có ý chỉ hay không tối quan trọng cho bước đi tiếp theo của y.

Đáng lý thăm dò bí mật cung cấm hắn không được trả lời, nhưng Mã Toàn vẫn trả lời, còn trả lời cực kỳ tỉ mỉ.

Vì hắn là người cũ của tiên đế, nếu không muốn lui về thì phải được tân đế tín nhiệm, hắn cho rằng ở điểm này mình có chút ưu thế, vì hắn từng bảo vệ Dụ vương trong cuộc phong ba Hải Thụy dâng thư.

Đương nhiên dựa vào mỗi chút cơ duyên nhỏ nhoi thế còn xa mới đủ, cần có chỗ dựa vững trãi, mà hắn cho rằng nhân tuyển tốt nhất không ai hơn Thẩm đại nhân.

Có ý lấy lòng, tất nhiên Mã Toàn không che dấu gì, áp giọng xuống nói:

- Thời khắc tiên đế giá băng, nô gia không rời người một bước, nhưng không thấy người lưu lại di chúc gì.. Về sau thánh giá chuyển sang cung Càn Thanh, tiên đế chỉ triệu kiến một mình Dương Bác, chưa kịp nói gì với Dụ vương đã ngất đi, không còn tỉnh lại nữa.

- Phải chăng có mật chiếu nhờ Dương Bác chuyển cho tân đế?

Mã Toàn nói xong phủ định luôn:

- Không đúng, nếu là mật chiếu sao có thể nhờ thần tử chuyển giao?

Thẩm Mặc gật đầu tán đồng.

Trên đường đi, Mã Toàn kể lại cho Thẩm Mặc chuyện xảy ra đêm hôm qua, khi nghe thấy tân đế tự định niên hiệu, Long Khánh. Thẩm Mặc bật cười:" Long Khánh, long trọng khách chúng, sao lại lấy cái tên này?" Lại nghe Mã Toàn kể lại biểu hiện của tân đế khi đó, y cau mày, đã hiểu ra ba phần.

Xe ngựa đi tới đường Trường An, hai người liền im tiếng, một lúc sau xe dừng, Thẩm Mặc xuống xem.

Hoàng Cẩm mang một tấm áo sô trắng tới, mời Thẩm Mặc mặc vào, nói nhỏ:

- Tân đế đang đợi đại nhân.

Thẩm Mặc gật đầu, đi lên ngự giá, thấy Dụ vương mặt đầy kích động đứng đó.

Hai người nhìn nhau, cảm giác như trải qua một kiếp người.

- Khấu kiến bệ hạ.

Mặc dù Dụ vương chưa đăng cơ, nhưng Thẩm Mặc chẳng ngại thăng cấp cho hắn.

Dụ vương đi tới đỡ y dậy, nói đầy tình cảm:

- Thẩm sư phụ chịu khổ rồi.

- Vi thần không sao... Bệ hạ mới chịu khổ bao năm.

Dụ vương nghe thấy mũi cay cay, nói:

- Không có sư phụ và Cao sư phụ, cô không kiên trì được tới ngày hôm nay.

Nói tới đó nước mắt chảy ra.

Nam nhi không rơi lệ chỉ vì chưa tới chuyện thương tâm, Thẩm Mặc biết bao năm qua thật khó khăn cho hắn, vượt qua hết nguy cơ này tới nguy cơ khác chờ đến khi hoàng đế chết đúng là đáng khóc một phen.

Khóc cùng tân đế một hồi, Thẩm Mặc nói:

- Xin bệ hạ cho thần hoàn thành đại lễ.

Dụ vương lắc đầu:

- Khi không có ai ta hi vọng sư phụ giống như trước, không coi ta là vương gia, cũng không coi ta là học sinh, chỉ coi ta là bằng hữu.

Người tâm linh bị áp chế luôn cực kỳ mẫn cảm, hắn nắm được chuẩn xác thái độ của Thẩm Mặc với mình.

Thẩm Mặc từ chối:

- Lễ không thể bỏ.

- Chẳng lẽ ta còn thiếu người khấu đầu sao?

Dụ vương hơi giận:

- Cô không muốn thành cô độc lẻ loi như phụ hoàng, đừng nói hoàng đế không thể có bằng hữu. Phụ hoàng cả đời tu chân đã chứng minh một việc, hoàng đế cũng là người, cũng có sinh lão bệnh tử, nếu đã thế, vì sao không thể có tình cảm như người thường.

"Luận điểm này thật mới mẻ" Thẩm Mặc nhìn Dụ vương, hoàng đế tương lai có tình cảm, làm y hơi chút cảm động, thở dài:

- Vi thần tuân lệnh là được.

Y đồng ý chỉ để làm hoàng đế vui thôi, quyết không thể làm theo như thế, chứ nếu coi hoàng đế là bằng hữu rồi ngày chết của ngươi không còn xa đâu.

- Tốt quá.

Dụ vương tin là thật:

- Lát nữa cùng ta ngồi xa giá nhập cung.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Bệ hạ, thần khó mà tuân theo được, xa giá hoàng đế đâu thể tùy tiện như thế.

Chỉ có thừa tướng mới có thể cùng hoàng đế ngồi xa giá, huống chi đây là lần đầu tiên tân đế chính thức dùng xa giá, ý nghĩa của nó không kém hơn lễ đăng cơ, Thẩm Mặc còn chưa vào tới nội các, sao nhận nổi long ân cỡ này.

Con người quý ở chỗ biết mình, nên y kiên quyết không nhận cái phúc quá phận ấy.

- Cô muốn để người thiên hạ biết, phụ hoàng làm thế là bất công với sư phụ, cô muốn khôi phục danh dự cho sư phụ.

Dụ vương dứt khoát nói.

Thẩm Mặc nghĩ:" Xem ra thả mình ra không phải di mệnh của tiên đế, mà là chủ ý của vị tân đế này... Cũng có khả năng Gia Tĩnh đế nhìn ra nhi tử của mình lên ngôi, nhất định làm trái ngược với mình, cho nên không cần làm thêm chuyện thừa, không nói gì cả, hiệu quả càng tốt hơn."

Bất kể Thẩm Mặc nói gì, Dụ vương đều không cho y xuống, ngang bước như đứa bé.

Hai người đang tranh cãi thì bên ngoài truyền ba tiếng pháo, chẳng ai nói trước, kiệu phu đã nâng xa giá lên cao, lúc này mà nhảy xuống là có nguy hiểm trẹo chân.

Thấy Dụ vương cười đắc ý, Thẩm Mặc chỉ biết thầm lắc đầu, nghĩ:" Cũng được, để người thiên hạ đều biết, ta đã về."

Khi y từ xa giá xuống trước, chấn động tâm lý đối với bách quan mà nói tuyệt đối không gì sánh bằng. Trong mắt rất nhiều người, điều này ngang với tuyên bố, ngoài Từ Giai, Cao Củng, Dương Bác, thế lực thứ tư đang quật khởi, mặc dù thực lực mới không hùng hậu bằng người trước, nhưng hơn ở chỗ tuổi trẻ, căn cơ vững chắc, vượt qua bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.

Ban đầu Thẩm Mặc cho rằng đây ý tốt của tân đế, nhưng sau với ngày thủ linh cho tiên đế mới phát hiện ra, Dụ vương có tính kế.

Mồi lửa chính là di chiếu Gia Tĩnh.

Sau bảy ngày đầu thủ linh, mặc dù vẫn chưa được rời đi, nhưng đã thoải mái hơn. Dụ vương chịu không nổi, cho mọi người nghỉ nửa ngày, để bọn họ nghỉ ngơi trong cung.

Đáng lý điều này không hợp lễ chế, nhưng có tư cách thủ linh đều là đại thần nội các, lục bộ cửu khanh, các lão đại nhân sức khỏe yếu, vì thế chẳng ai đi ra khuyên can.

Thẩm Mặc chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, thì nghe có người gọi:

- Giang Nam.

Vừa nghe giọng Cao Củng, y vội quay đầu hành lễ:

- Các lão.

- Ừ, tốt.

Cao Củng chắp tay với y:

- Lâu lắm rồi không gặp, vào phòng ta ngồi chút.

- Cung kính không bằng tuân lệnh.

Hai người tới phòng Cao Củng cuối cùng phía nam, phòng cuối cùng phía bắc là của Từ Giai. Đáng lẽ phòng Cao Củng là gian thứ hai ngay sát sau gian của Từ Giai, nhưng ông ta nhất định muốn gian cách Từ Giai xa nhất.

Đi vào phòng thấy Quách Phác cũng ở đó, điều này chẳng có gì lạ, hai người này dính với nhau như hình với bóng tới mức khiến người ta hoài nghi phải chăng có gian tình.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch