Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1218: Ngôn Quan (1)

Chương 1218: Ngôn Quan (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Sư phụ.

Lão Từ đã nói tới mức này, Trương Cư Chính chẳng thể giả câm điếc được nữa:

- Học sinh biết phải làm thế nào rồi.

Từ Giai thở phào:

- Có câu này của ngươi là ta yên tâm.

Rời khỏi đại nội, Trương Cư Chính vừa lên kiệu thì có gia nhân tới bẩm báo:

- Môn khách của Thẩm Mặc hôm nay tới nhà Cao Củng.

Trương Cư Chính nghe vậy mắt hơi nheo lại, không nói một lời.

Trong thời đại quan trường do môn sinh cố cứu tạo nên này, muốn giữ được sự độc lập của mình, thậm chí khai sơn lập phái thực sự quá khó.

Cho nên Thẩm Mặc thà hạ mình cầu Cao Củng hiểu cho, chứ không muốn ngả theo Từ Giai là vì giữ lấy tính độc lập tự chủ của mình.

Nhưng hắn không thể học theo Thẩm Mặc, vì người ta trải gió gột mưa, trải bao gian khổ, gây dựng cơ đồ hơn mười năm, tạo nên thế lực riêng của mình.

Còn hắn tuy xuất đạo sớm hơn Thẩm Mặc, nhưng luôn được sư phụ nuôi trong lồng kính, nâng niu như cánh hoa, không thể hình thành thế lực của mình, một khi mất sự ủng hộ của sư phụ, hắn chẳng là cái gì.

Trương Cư Chính thở dài nói với bản thân:

- Tiên lên đi, con người thế nào cũng phải có con đường của mình, hi vọng trăm sông rồi đổ về một biển.

~~~~~~~~~~~~~

Liên tục bỏ triều năm ngày, Từ Giai cuối cùng không nhịn nổi, quỳ ngoài cung Càn Thanh một canh giờ, cuối cùng được gặp Long Khánh đế.

Nhìn thấy lão thủ phụ khi được dìu đứng dậy hai chân nhũn ra, không còn đứng vững được nữa, Long Khánh hơi áy náy:

- Khanh cớ gì phải khổ thế, có các vị đại thần tinh minh lão thành mưu quốc, trẫm yên tâm cả mười hai phần. Chuyện chính vụ cứ do khanh và Cao các lão mưu tính là được, đâu cần chuyện gì cũng xin ý chỉ của trẫm. Tảo triều lễ tiết phiền nhiễu, mỗi ngày một chuyển khiến các khanh mỏi mệt, trẫm thấy không cần nữa.

- Bệ hạ.

Từ Giai tức giận chỉ muốn đứng dậy chửi mắng, nhưng cố nhẫn nhịn:

- Tảo triểu là tổ chế, trừ khi hoàng thân trọng thần qua đời, thì không thể miễn triều. Năm xưa trong cung hỏa hoạn, Hiếu tông đế cả đêm mất ngủ, cần nội các thảo luận nghiên cứu, mới đồng ý miễn triều một ngày. Vũ tông, thế tông phá bỏ tổ chế, kết quả tổn hại thanh danh ngàn đời, làm hậu nhân không tôn kính. Nay hoàng thượng đăng cơ chưa được một tháng, phải cần chính yêu dân, vậy mà liên tiếp miễn triều, thiên hạ nhìn người thế nào? Sử gia chấp bút ra sao?

Lời này nói cực nặng rồi, nhưng thấy hoàng đế vẫn không lên tiếng, Từ Giai bỏ mũ ra, khấu đầu:

- Lão thần thân là thủ phụ, không thể giúp vua thành Nghêu Thuấn, là thất chức lớn nhất, xin từ chức nhượng hiền.

Hoàng đế hết cách, đành đứng dậy, đưa tay đỡ ông ta dậy:

- Thủ phụ, ngàn vạn lần đừng bỏ trẫm, trẫm lên triều được chưa?

- Thật chứ?

Từ Giai không tin lắm.

Nếu chẳng phải đây là cung Càn Thanh, nhất định có người cho rằng một vị sư phụ đang quản giáo đứa học sinh nhỏ thích trốn học.

- Trẫm đảm bảo.

Long Khánh gật đầu, rồi lại đề xuất điều kiện:

- Có điều trẫm có điều kiện.

- Hoàng thượng cứ nói.

Từ Giai thầm nghĩ:" Chỉ cần không quá đáng, thế nào cũng được."

- Trẫm lên triều, nhưng quốc gia đại sự trẫm không hiểu, tránh làm lỡ chuyện, sau này hội triều, thủ phụ trả lời thay trẫm.

Long Khánh đế xuất diệu chiêu mình suy nghĩ rất lâu.

- Không được.

Từ Giai muốn nhảy dựng lên:

- Nước có vua sao chấp nhận thần tử thay thế.

Đem hoàng thượng thành con rối, đó là chuyện của gian thần, Từ các lão không làm.

- Nhưng trẫm không làm được.

Long Khánh giang tay ra:

- Trẫm không biết cái gì nên ừ cái gì nên không, lại không muốn làm loạn chuyện nước.

Từ Giai im lặng hồi lâu, đưa ra nỗ lực cuối cùng:

- Hoàng thượng không chắc thì đừng trả lời vội, đợi sau tảo triều, di giá Tây Hoa điện, cố vấn các thần, rồi định đoạt.

Tảo triều đã đủ mệt rồi, xong việc còn học thêm, đúng là giết người, Long Khánh sao chấp nhận? Nhưng cũng không phản bác Từ Giai, nên ngồi đó, lòng thì bay về phía giai nhân ở hậu cung.

Thấy hoàng đế như vậy, Từ Giai biết không gấp được, đành lùi một bước:

- Nếu không phải chuyện trọng yếu, nội các phê duyệt, nếu là chuyện trọng yếu, vẫn cần hoàng thượng.

- Được được.

Long Khánh đáp cho có, rồi đứng dậy:

- Thủ phụ còn việc gì nữa không?

- À, hết rồi.

Từ Giai không phản ứng lại kịp.

- Vậy khanh đi đi, trẫm về đây.

Nói xong chẳng đợi Từ Giai cáo lui đã chạy mất, cứ như có thứ gì lấy mất hồn.

Từ Giai chỉ còn biết thở dài, nhưng tốt xấu gì hoàng đế cũng lên triều rồi, mình tiếp tục can gián, làm tròn bổn phận thần tử vậy.

Long Khánh coi như còn biết giữ lời, sáng hôm sau, tảo triều lại khôi phục.

Thẩm Mặc dậy sớm, tới trước Tây An môn thì thấy kiệu Cao Củng dừng đó như đang đợi ai.

Y hiểu ý, đi tới trước kiệu chắp tay thi lễ.

Rèm kiệu run run, qua một lúc mới vén lên, lộ ra khuôn mặt già ngượng nghịu của Cao Củng:

- Ha ha, Giang Nam à, chào buổi sáng.

Thẩm Mặc mỉm cười:

- Hôm nay xem ra khí trời không tệ.

- Ờ, đúng thế, ha ha.

Cao Củng xuống kiệu, cùng y đi tới Ngọ môn, trên đường môi mấp máy mấy lần, cuối cùng nói nhỏ:

- Bình tĩnh lại suy nghĩ thì đúng là không phải lão đệ tiết lộ bí mật.

- Đúng là không phải.

- Hôm đó đúng là có lỗi.

Cao Củng thành khẩn nói:

- Tính ta nó thối thế đấy, tức lên là không giữ được mồm, Giang Nam lượng thứ cho.

- Các lão nói gì thế? Như vậy mới là người chân tình chân tính.

Thẩm Mặc vội nói:

- Hạ quan khâm phục còn chẳng kịp.

Y vỗ mông càng vang, Cao Củng càng xấu hổ, tới Ngọ môn ông ta vỗ vai Thẩm Mặc:

- Nói chung là ta có lỗi với lão đệ, để ta giúp lão đệ việc nhỏ.

Nói xong vái y một cái thật sâu, Thẩm Mặc không ngăn được.

Lúc này quan viên đã tới bảy tám phần, đều nhìn thấy cảnh này, không hiểu ra sao cả. Nhưng bất kể thế nào lời đồn Thẩm Cao bất hòa đã tiêu tan.

Từ Giai cũng nhìn thấy, chỉ khẽ lắc đầu, lẩm bẩm "mất thể thống", nhưng trong lòng nổi giông tố, nghĩ:" Thái Nhạc, lần này ngươi tính nhầm rồi."

Kỳ thực khởi nguồn chuyện này là vì Trương Cư Chính thăm dò được tin tức hoàng thượng muốn lập thái tử, liền thương lượng với Từ Giai, Trương Cư Chính quyết định dâng tấu trước, đề cao địa vị để mau chóng nhập các, đồng thời lý gián quan hệ Cao Thẩm, ép Thẩm Mặc quay lại bên sư phụ.

Kỳ thực lòng Từ Giai cũng rất phức tạp, quan hệ sư đồ trong quan trường chẳng khác gì cha con trong cuộc sống. Sư phụ giúp học sinh, học sinh duy trì sinh mệnh chính trị cho sư phụ. Vì thế mới có câu "một ngày làm thầy, cả đời làm cha"

Từ Giai cho rằng mình đối xử với Thẩm Mặc không tệ, nếu không vì sao Trương Cư Chính mới tam phẩm, Thẩm Mặc đã tòng nhị phẩm.

Đó là kiểu tư duy ăn cướp điển hình, ông ta coi Gia Tĩnh bồi dưỡng Thẩm Mặc là công của mình, trong khi bao lần ông ta ngầm ngáng đường y lại không nhớ.

Bản thân Từ Giai lại không nhận ra, còn thấy Thẩm Mặc ngày càng thân thiết với Cao Củng mà lòng chua xót không thôi.

Ông ta biết Thẩm Mặc sẽ đoán ra ai đứng đằng sau, nhưng ông ta không lo, vì quan hệ sư đồ ở đó, y không vứt đi được.

Huồng hồ ông ta biết Thẩm Mặc là người thực tế, khi phát hiện mình cùng đường sẽ tới tìm ông ta.

Từ Giai tính cả rồi, lúc đó sẽ lãnh đạm nói vài câu, cuối cùng với lên mặt an ủi, để y biết "trên đời chỉ có sư phụ là tốt nhất." Cuối cùng thao tác y vào nội các, chút oán giận của Thẩm Mặc sẽ tan như mây khói.

Kết quả và dự tưởng xuất hiện khác biệt, mục đích đầu tiên hoàn mỹ, Trương Cư Chính đề xuất lập thái tử trước tiên, trồng xuống thiện duyên với hoàng đế, quý phi. Cái lợi đâu phải chỉ là nhập các?

Mục tiêu thứ hai ban đầu cũng đạt được, Cao Củng nóng tính quả nhiên xỉ nhục Thẩm Mặc trước mặt mọi người.

Nhưng cái thứ ba đột nhiên quay ngược lại, làm hỏng cái thứ hai, Thẩm Mặc thu lại sự tự tôn tìm Cao Củng tu bổ quan hệ, chứ không hạ mình tìm sư phụ.

Từ Giai trong lòng có hận chết Thẩm Mặc cũng chỉ như oán phụ không thể bày tỏ với ai, càng không thể đối phó với y trước khi y có lỗi với ông ta, hổ dữ còn không ăn thịt con, sư phụ thế nào cũng không thể kém cả cầm thú được chứ?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch