Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1330: Chi Bằng Trở Về (3)

Chương 1330: Chi Bằng Trở Về (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Để Cao Củng kết thúc có thể diện như thế, Từ Giai không hài lòng, ngôn quan càng không hài lòng, tuyên bố, ngày ngày Cao Củng rời kinh, ai đi tiễn là Cao đảng, là mục tiêu công kích tiếp theo của chúng, ngang ngược tột cùng.

Thế nhưng hiện giờ chúng có bản lĩnh đó, thử nghĩ xem ngay cả đế sư còn bại trận, ai là đối thủ của chúng?

Ngày 16 tháng 5, Cao Củng lên đường, không có ai dám tiễn, Cẩm Y vệ phụ trách hộ tống phong tỏa ngõ, láng giếng chỉ đành nhìn qua khe cửa, nhìn cả nhà Cao Củng rời khỏi tòa tướng phủ nghèo khó nhất kinh thành.

Khi Cao Củng sắp rời khỏi ngõ, không biết ai hét lên:

- Cao các lão đi đường bình an.

Rất nhiều người hô theo:

- Các lão sống lâu trăm tuổi.

- Các lão đừng quên chúng tôi.

Sợ Cẩm Y vệ bọn họ không dám ra tiễn, chỉ có thể dùng cách này tiễn biệt.

Cao Củng như chẳng hề nghe thấy, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, thực ra ông ta ngủ sao nổi? Chẳng qua không muốn người khác thấy mắt mình đỏ hoe.

Cao phu nhân lo lắng nhìn ông, mấy tháng qua lão gia chịu dày vò đủ khiến mười người nổi điên, bà lo ông rời khỏi kinh thành sẽ sụp đỗ.

Tới khi xe ra khỏi ngõ, Cao Củng mới mở mắt, áy náy nói:

- Những ngày qua làm phu nhân lo rồi.

- Thiếp thân chỉ lo, lo không chết người, nhưng lão gia phải nghĩ thoáng một chút.

Cao Củng vuốt chòm râu rậm:

- Phu nhân yên tâm, ta nghĩ thông rồi, Giang Nam nói đúng, rõ ràng thực lực không bằng người, còn tự đại, đắc tội khắp nơi. Điều kiện chưa có, suốt ngày đòi cải cách, ai muốn nhìn ta ngồi chỗ đó? E không có Từ Giai, cái tính này của ta cũng bị đám đông công kích thôi.

Thấy trượng phu có tâm tình nói chuyện, Cao phu nhân yên tâm một nửa:

- Xem ra Thẩm đại nhân có linh đan diệu dược, chưa được tâm bệnh của lão gia.

- Đúng là linh đan diệu dược.

Cao Củng nghĩ lại:

- Hôm đó y nói "đặt mình vào chỗ chết tìm đường sống", hiện giờ không ai ngăn được Từ Giai, ta ở kinh chỉ có chết, không bằng về quê tu thân dưỡng tính, kiểm điểm bản thân.

Nghe ý lão gia còn có cơ đông sơn tái khởi, Cao phu nhân không vui:

- Ở kinh có gì tốt? Chẳng bằng về nhà sống cho an lành.

- Kiến thức đàn bà.

Cao Củng nhướng mày, Cao phu nhân tức thì im tiếng, làm ông ta xấu hổ, hại lão thê chịu tội cùng, còn tư cách gì lớn tiếng, che giấu xấu hổ liền nhìn ra ngoài...

Quan trường bạc bẽo, bao nhiêu môn sinh cố cựu, chẳng ai đi tiễn, dù Thẩm Mặc thực hiện được lời hứa, tương lai còn ai muốn mình quay về?

Tuy nói đã nghĩ thông, nhưng một đế sư phải rời kinh cô đơn như thế, lòng sao chẳng cay đắng.

Xe đi tới trưa, đến một tiểu trấn gọi là Nam Dịch, bên đường dưới bóng cây, có hai nam tử một trang phục thị vệ, một trang phục quản gia, thấy xe ngựa tới, vội cung kính hành lễ:

- Tiểu nhân bái kiến Cao tướng.

Cao Củng nhận ra Hồ Dũng và Du Thất, sao hai người này lại đi cùng nhau.

Du Thất cười nói:

- Thẩm đại nhân và lão gia nhà tiểu nhân chuẩn bị chút rượu nhạt, bảo tiểu nhân và Hồ huynh đệ đợi ở đây.

Cao Củng nhìn tiểu giáo Cẩm Y vệ, Diêm Vương còn đỡ, tiểu quỷ khó dây, xem ý tứ hắn ra sao.

Tiểu giáo kia lại rất dễ dãi:

- Chính ngọ rồi, cũng nên để lão phu nhân nghỉ ngơi.

Du Thất nghiêng người mời:

- Cao tướng đi bên này.

Cao Củng cùng lão thê tới dịch trạm, nghe nói hai người họ còn chưa tới, liền đợi ở sân, ăn vài miếng dưa hấu ướp lạnh, uống chè đỗ xanh giải nhiệt thì nghe thấy tiền việt náo động.

Cao Củng nghĩ một lúc rồi đứng dậy đón, thấy Thẩm Mặc và Trương Cư Chính nối nhau tới, cả hai mặc áo lụa gọn gàng, từ trên xuống dưới không thấy chút mồ hôi nào, nghi biểu bất phàm, như hai vương công phú quý.

Ngược lại Cao Củng áo bào phải làm lũ, nửa cũ nửa mới, râu hoa râm, vẻ mặt mỏi mệt, như một vị lão tiên sinh thôn quê.

Thấy dáng vẻ này hai người đều rất không quen, trong ấn tượng của họ, Cao Củng là con gà trống luôn ngẩng cao đầu, anh hùng gặp nạn, luôn khiến lòng người chua xót nhất.

Hai bên chào hỏi xong, Cao Củng nói:

- Hai vị cao đồ thủ phụ sao lại tới đây? Cao mỗ nhận không nổi.

- Lần này từ biệt không biết bao giờ mới gặp lại, đương nhiên phải tiễn chân các lão rồi.

Trương Cư Chính nói.

- Đúng thế.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Chỗ lão phu nhân đã chuẩn bị riêng một bàn, tùy tùng cũng có rượu thịt chiêu đãi. Mời các lão...

Sắp xếp xong, ba người cùng vào đại sảnh, hôm nay hai vị các mời khách, cho nên khách khứa khác đều không tiếp.

Hai người họ tới tiễn mình, làm Cao Củng thấy được an ủi lớn, nhất là với thân phận học sinh của Từ Giai lại càng hiếm có. Ai xấu với ông ta, ông ta xấu lại mười lần, ai tốt với ông ta, ông ta tốt lại mười lần. Cao Củng thở dài:

- Hai vị không nên tới, không cần vì lão già thất bại này khiến người ta không vui.

Trương Cư Chính rót rượu cho ông ta:

- Ngài là cấp trên cũ, lại là đồng sự tiền bối trong nội các, chúng tôi đến tiễn, chẳng ai nói được gì?

Cao Củng lại nhìn Thẩm Mặc, nghĩ:" Trương Cư Chính không sợ, vậy ngươi? Ngươi đâu có hoàn cảnh tốt như hắn?"

Nhìn ánh mắt quan tâm của Cao Củng, Thẩm Mặc cười:

- Cho nên hạ quan mới phải kéo Thái Nhạc đi cùng.

Cao Củng vuốt râu cười:

- Các ngươi còn tinh hơn quỷ, cần gì ta lo hộ.

- Cao tướng, vốn có mấy người muốn tiễn ngài, nhưng nghĩ lại ba chúng ta tụ hội tâm sự càng tiện hơn.

Trương Cư Chính nâng chén lên:

- Nào, trước tiên cạn một chén.

Ba người uống cạn, Cao Củng cảm khái nói:

- Lần trước ba chúng ta cùng uống rượu, khi đó vẫn còn ở Quốc tử giám.

- Đúng thế, Cao tướng mời chúng tôi ăn cá, con cá đó rất có lai lịch, là các chép Bắc Mang, phải không?

Trương Cư Chính hổi tưởng.

Thẩm Mặc gật đầu nhớ lại lần đó, Cao Củng đầy hùng tâm tráng chí, gắp cho y miếng "gắn bó môi răng" "cao hơn một bậc", gắp cho Trương Cư Chính "trụ cột vững vàng" "thẳng thắn mở lòng", hai bọn họ tặng Cao Củng "vỗ cánh bay xa"...

Về sau không ai nhắc tới nữa, nhưng cảnh tượng tối hôm đó ghi sâu trong lòng, không vì thời gian mà phai nhạt.

Lời hào hùng khi ấy vẫn văng vẳng bên tai, nhưng Cao Củng thất bại rời đi, Thẩm Trương rơi vào khốn cảnh trùng trùng, tráng chí chẳng được thỏa, còn có khả năng theo Cao Củng.

Không khí liền có chút ưu thương, giữa trán ba người đều mang tâm sự không xua tan được. Trương Cư Chính nhịp đũa hát:

- Hết cách.

Chẳng bằng trở về.

Trong hoàng thành người gian ta trá.

Tại nha môn gươm đao soèn soẹt.

Toàn là đại nho đại nhã.

Vì sao người túm ta, ta nạt ngươi?

Trên cao đường, phục bao nhiêu sài lang quỷ quái?

Trước ngự đài cạm bẫy trùng trùng, cơ quan sầm sầm vận chuyển.

Về đi.

Về đi.

Nhân sinh chẳng vừa ý.

Ra sông hồ, lên thuyền nhỏ.

Đợi chuyển thời.

Lại mời tới Quảng Lăng

Trên sương khói chớ có buồn..

Đúng thế, quan trường như vậy, cải cách gì cũng chẳng thể tiến hành được, e càng có hiều hiền thần quốc sĩ "hết cách, chẳng bằng trở về."

Nhưng cứ thế mất đi hi vọng sao? Trương Cư Chính hiển nhiên là không, ca từ của hắn ẩn hàm ý, mong Cao Củng chớ nản chí, tạm thời ẩn cư sơn lâm, đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi.

Cao Củng dù sao cũng là hào kiệt, mày nhướng lên, ủ rũ tan hết, cao giọng nói:

- Giang Nam, chúng ta tuy gặp phải trở ngại, nhưng không thể suy sụp, chỉ cần chúng ta còn sống, lý tưởng cải cách trùng hưng sẽ không bao giờ phai tàn.

Nói rồi nắm tay hai người, rơi lệ nói:

- Ta nguyện cùng hai người nỗ lực, phò trợ xã tắc, lập nên công tích ngàn đời bất diệt.

Thẩm Mặc và Trương Cư Chính nắm chặt tay ông ta chân thành nhắc lại.

- Nào, ca kính hai người một chén.

Cao Củng vươn tay lấy vò rượu, rót vào chén bọn họ:

- Hôm nay chia tay không biết còn ngày gặp lại không, mong hai người đừng quên chí hướng của chúng ta, bao khổ nạn cũng không nên từ bỏ.

- Đạp bằng chông gai, tiến thẳng về phía trước.

Thẩm Mặc và Trương Cư Chính nâng chén rượu lên:

- Nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch