Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1331: Thượng Thư Bị Tập Kích (1)

Chương 1331: Thượng Thư Bị Tập Kích (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Hai bên cứ thế từ biệt nhau, Thẩm Mặc và Trương Cư Chính về kinh, Cao Củng tiếp tục hành trình về quê, rời khỏi Nam Dịch trấn không lâu, tiểu giáo Cẩm Y vệ chắp tay với Cao Củng nói:

- Ở đây có phong thư, Thẩm các lão gửi cho Cao tướng.

Cao Củng hơi bất ngờ, nghĩ lại Thẩm Mặc và Trương Cơ Chính ở cùng, không có cơ hội đưa cho mình, liền nhận lấy bỏ ra xem. Phần đầu là lời dặn dò khổ tâm, nói ngài chưa bị đánh ngã hoàn toàn, rất nhiều kẻ không cam tâm, sau khi về quê chớ nên buông lỏng cảnh giác, tránh họa từ miệng mà ra...

Trăm vạn lời tụ hội thành một câu, đó là không yên tâm về Cao Củng.

- Tên tiểu tử này cho ta là đồ ngu ngốc à?

Cao Củng miệng oán tránh, nhưng lòng ấm áp, ông ta biết chỉ người thực sự quan tâm đến mình, mới làm nhảm như thế.

Cuối cúng Thẩm Mặc nói, tiểu đội Cẩm Y vệ này là thân tín của cháu y, hoàn toàn có thể tín nhiệm, trên đường có tên hề nào giở trò, hãy giao cho bọn họ xử lý.

Cao Củng ban đầu không để ý, nhưng mau chóng hiểu được khổ tâm của Thẩm Mặc, đúng với truyền thống "đánh chó rớt nước", trên đường qua các quận huyện, không ít kẻ cố ý kiếm chuyện với ông ta, như để tâng công với thủ phụ đại nhân vậy, mặc dù Từ Giai chưa chắc đã biết.

Nếu chẳng phải có Cẩm Y vệ dọc đường chống lưng cho ông ta, Cao Củng không biết mình bị bao xỉ nhục nữa mới về được đến quê.

Còn hai người Thẩm Trương tranh thủ đi đường cuối tới được kinh thành trước khi đóng cửa, ai ngờ chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cửa Vĩnh Định đóng trước giờ quy định, làm bách tính bị chặn ở ngoài thành.

Hiển nhiên có đại sự xảy ra rồi.

Vì cho an toàn, các hộ vệ mời hai vị đại học sĩ ngồi đợi bên đường, sau đó phải người đi nghe ngóng, không bao lâu quay lại nói, hai canh giờ trước giới nghiêm, hình như bắt ai đó.

- Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Trương Cư Chính đưa mắt nhìn tường thành cao vút.

- Không biết, đành đợi thôi.

Thẩm Mặc chậm rãi lắc đầu.

Có điều vận may không tệ, cửa thành mở ra ở khắc cuối cùng, tránh rắc rối tìm chỗ tá túc.

Vừa vào thành Hồ Dũng hướng về phía cổng thảnh hỏ:

- Ai phụ trách ở đây?

Một viên giáo úy thấy người này y phục mới mẻ, quan cấp tuy tương đồng mình, nhưng hình thức thẻ bài khác, là đương sai trong ngọ môn, liền tươi cười hỏi:

- Xin hỏi có chuyện gì?

- Ta là đội trưởng hộ vệ của Thẩm các lão.

Hồ Dủng chắp tay nói:

- Xin hỏi huynh đệ vài câu.

- Mời nói.

Giáo úy thầm nghĩ, chẳng trách ghê gớm như thế.

- Chuyện gì xảy ra thế? Vì sao đóng cửa thành?

- Cụ thể không rõ, chỉ nghe nói binh bộ thượng thư bị tập kích, sau đó đóng cửa thành lùng bắt hung thủ.

- Cái gì?

Hồ Dũng cả kinh:

- Kẻ nào to gan như thế, bắt được chưa?

- Không biết, có điều bên trên cho mở cửa thành, chắc là bắt được rồi.

Hồ Dũng biết một giáo úy nhỏ cũng không thiếu việc làm, liền về bẩm bảo.

Biết chuyện xảy ra, Thẩm Trương đều giật mình, đường đường cửu khanh đại thần bị tập kích ở kinh thành, đây là chuyện chưa từng nghe nói.

Giờ phải làm sao? Theo lý phải lập tức tới nội các, nhưng lúc này trời đã sắp tối, ngọ môn đóng cửa rồi.

- Tới chỗ Vương Quốc Quang vậy, huynh thì sao?

Thẩm Mặc hỏi.

- Ta đi cùng huynh một chuyến.

~~~~~~~~~~~~~~~

Vương Quốc Quang xuất thân phú thương, ở đại trạch viện ngõ Quan Mạo thành đông, sau khi bị phục kích, trong nhà loạn lên, Long Khánh phái ngự ý tới chữa trị, Lý Xuân Phương và các vị thượng thư tới thăm, đến chập tối mới tản đi, chỉ còn lại Vương Sùng Cố, nghe nói hai vị các lão tới, liền đại biểu nhà họ Vương ra tiếp.

- Nhữ Quan làm sao rồi?

Trương Cư Chính cấp thiết hỏi.

- Bị người ta đánh vào đầu, ngất xỉu, có điều thái y bảo không nguy hiểm lớn, có thể tỉnh lại bất kỳ lúc nào.

Vương Sùng Cố mặt nặng nề nói:

- Kẻ nào to gan như thế?

Trương Cư Chính trợn mắt lên.

- Đừng nóng.

Thẩm Mặc bấy giờ mới lên tiếng:

- Đi vào thong thả nói, nóng nảy ích gì?

Ba người đi vào phòng khách, Vương Sùng Cổ kể:

- Chiều hôm nay, bộ đường theo lệ tới kinh doanh tuần thị, nhưng bị mấy trăm tên võ phu chặn kiệu, chất vấn khiếu nại. Bộ đường không hiểu tĩnh võ phu, nên chửi mắng, kết quả bị đám người đó xông lên, phá kiệu, xé áo. Trong lúc hỗn loạn không biết kẻ nào đánh vào đầu bộ đường, máu me tuôn ra ngã xuống đất. Đám người kia tưởng đánh chết bộ đường rồi tan đàn xẻ nghe.. Tiếp theo hạ quan không biết.

Trương Cư Chính là hảo hữu của Vương Quốc Quang, sầm mặt xuống:

- Trong chuyện này vấn đề không nhỏ.

- Giờ không phải lúc truy cứu.

Thẩm Mặc gạt hắn đi:

- Thủ phụ có chỉ thị gì không?

- Lý các lão nói, tất cả đợi ngài về hẵng tính.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Ừ, đại Nhữ Quan huynh tỉnh lại đã.

Ba người Thẩm Mặc ngồi đợi ở phòng khách, người trong phủ mời dùng cơm, nhưng người ta bị thương chưa tỉnh, lý nào ngồi ăn uống? Vì thế từ chối.

Đại khái tới giờ Tuất, nhi tử Vương Quốc Quang đi ra nói, phụ thân hắn đã tỉnh.

Ba người vào phòng ngủ, thấy Vương Quốc Quang nằm trên giường, đầu quấn băng, mặt không có chút huyết sắc nào, Thẩm Mặc không khỏi chua xót, đi tới nắm tay hắn ứa lệ nói:

- Nhữ Quan huynh chịu khổ rồi.

Vương Quốc Quang cảm động lắm:

- Làm đại nhân phải lo lắng.

Động tác này vốn phải do Trương Cư Chính làm, nhưng Thẩm Mặc nhanh như thỏ tranh trước, đánh đứng một bên nhìn hai người nắm tay nhau rơi nước mắt, thầm nghĩ:" Hai người này thân thuộc từ bao giờ thế?”

Vương Quốc Quang muốn sai người đỡ dậy, nhưng bị Thẩm Mặc ấn xuống:

- Không nên cử động, nằm nói chuyện tốt hơn.

- Thật mất mặt...

Vương Quốc Quang cũng sợ cử động sinh ra di chứng, nên không kiên trì nữa:

- Binh bộ thượng thư bị binh lính của mình đánh vỡ đầu ngay trong binh doanh, tấm quan phục này còn mặc làm gì nữa?

- Huynh bình tâm đã, chuyện này không đơn giản đâu.

Trước mặt người bị hại, Thẩm Mặc phải có thái độ này:

- Không phải binh tốt đánh huynh mà có kẻ vỗ mặt triều đình, huynh an tâm dưỡng bệnh, ta sẽ tra tới cùng.

- Ài, bỏ đi.. Kỳ thực trong lòng hạ quan biết rồi.

Thấy trong phòng không có người ngoài, Vương Quốc Quang thở dài:

- Đếu do tấu ( xin phân doanh thao luyện) của ta gây ra, chuyện này nếu tra tiếp sẽ có biến...

Hiển nhiên chuyện xảy ra ban ngày đã làm hắn sợ vỡ mật, muốn yên chuyện cho xong.

Thực ra hắn không nói ba người kia cũng biết nguyên nhân rồi, Vương Quốc Quang khác với đám thanh lưu làm cảnh, hắn thực lòng làm việc. Thông qua ba tháng quan sát, hắn có chút hiểu biết về chuyện nhà binh, thấy rất nhiều tệ bệnh, nhất là cấm quân kinh doanh ngay trước mặt, xưng thập vạn đại quân, nhưng quá nửa chỉ có tên trên sổ sách, kẻ cầm được giáo mác chưa tới một nửa, căn bản không thể đảm nhận trọng trách thủ vệ kinh sư.

Nhưng Cấm quân không phải hoàn toàn đều như thế, như Thần cơ doanh khác hẳn, quân kỷ nghiêm minh, sĩ khí ngùn ngụt, dù là người ngoài nghề, hắn cũng cảm nhận được sức chiến đấu mạnh mẽ. Nghe ngóng mới biết thì ra do Thích Kế Quang rèn lên.

Ngoài kinh ngạc, Vương Quốc Quang cũng tin, quan binh trong các doanh khác không phải là gỗ mục, quan trọng ở chữ "luyện". Sau khi khảo sát Thần cơ doanh, căn cứ vào Luyện binh kỳ thực của Thích Kế Quang, đề xuất với triều đình sớ chia doanh thao luyện kinh quân.

Thẩm Mặc xem xong không nói một lời, giao cho thủ phụ định đoạt.

Từ Giai xem xong phấn chấn vô cùng, vì từ đại thắng năm ngoái chấm dứt lịch sử mấy chục năm không thắng nổi Yêm Đáp, trong triều tâm tình chuyển từ cực đoan này tới cực đoan khác...

Ban đầu nghe tới người Mông Cổ là tái mặt, căn bản không dám đánh; hiện giờ mở mồm ra là "báo thù rửa hận", hoàn toàn tin tưởng chắc thắng.

Không khí chủ chiến lan khắp triều đường, làm Từ Giai rất bị động, nếu điều kiện cho phép, ông ta cũng ủng hộ thảo phạt Thát Lỗ, nhưng chưa nói tài chính thiếu hút, biên quan Đại Minh cũng thối nát không thể tín nhiệm...

Dù không hiểu quân sự ông ta cũng biết lần trước đại thắng là do người Mông Cổ sơ xuất mà thôi.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch