Cho nên Từ Giai trong lòng không muốn khai chiến, nhưng không muốn đi ngược trào lưu, vì thế bảo các bộ phủ viện mở cuộc họp tìm đối sách, cuối cùng do Thẩm Mặc dâng một bản tấu đề xuất mười ba đối sách.
Dù chỉ là làm đối phó cho có, nhưng không thể không làm gì hết, hiện giờ Vương Quốc Quang xin luyện quân, Từ Giai hết sức tán thành. Nhưng vì cẩn thận, ông ta đưa tấu sớ của hắn công khai, để được dư luận ủng hộ rồi quyết cũng không muộn.
Nhưng lúc đó đảo Cao đang ở cao trào, quan văn ai còn tâm trí luận binh? Cho nên nghị luận không nhiều, nhưng quan binh tam doanh không hài lòng, làm binh qua loa cho xong là được, ai muốn bị đầy đọa như ở Thần cơ doanh.
Quan quân càng không thể chấp nhận, vì nếu để hắn làm thế, con số quân ảo chắc chắn bại lộ.
Cho nên lần này Vương Quốc Quang bị tập kích, tám phần là người trong quân đội muốn dằn mặt hắn.
Mặc dù Vương Quốc Quang có chút nản chí, nhưng Thẩm Mặc vẫn đảm bảo với hắn tra ra chân tướng, nghiêm trừng hung thủ, bảo vệ tôn nghiêm không thể xâm phạm của trọng thần triều đình.
Y nói sao làm vậy, sáng sớm ngày hôm sau, trên cuộc họp nội các sáng sớm theo thông lệ, Thẩm Mặc nhắc tới chuyện này, phân nộ nói:
-... Bên trong hoàng thành, ngay giữa kinh doanh, tiểu tốt dám xỉ nhục thượng thư đương triều, thiếu chút nữa gây ra án mạng, có câu tôn nghiêm đại thần bị xỉ nhục, quốc gia sẽ bị khinh thường, nếu chuyện này không nghiêm trừng, thể diện đại thần còn đâu, tôn nghiêm quốc gia còn đâu.
Cơn giận hiếm có của Thẩm Mặc làm mỗi người trong nội các chấn động, vì thể mỗi người một câu, yêu cầu nghiêm trừng hung thủ, để nêu cao tôn nghiêm đại thần.
Trương Cư Chính càng kích động:
- Quốc triều 200 năm chưa từng xảy ra chuyện này, thủ phụ nếu không nghiêm trừng, triều cương còn đâu nữa.
Thấy Trương Cư Chính đem chuyện kéo lên người mình, trong lòng Từ Giai sinh vài phần khó chịu, liền nói:
- Chuyện này đã xảy ra rồi, năm Gia Tĩnh thứ tám có sự kiện quan binh kinh doanh tập kích quan lớn binh bộ.
- Vậy khi đó xử lý ra sao?
Mọi người truy hỏi.
- Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất.
Từ Giai thở dài:
- Kinh doanh đặt trong kinh thành, nếu tra xét kẻ đứng sau, thế nào cũng loạn. Không ai gánh được tránh nhiệm này, cho nên cuối cùng tìm vài con dê thế tội, rồi kết án qua loa.
Mọi người đều thấy thiếu thoải mái, còn chưa tra án, sao đã hất nước lạnh trước rồi.
- Lão phu nói thế không phải là bảo vệ quan binh kinh doanh.
Thấy vẻ mặt mọi người khác thường, Từ Giai đổi giọng:
- Vương thượng thư bị tập kích, là toàn bộ quan văn mất mặt, chuyện này không nghiêm tra, lão phu còn mặt mũi nào đối diện với bách quan. Giang Nam, chuyện binh bộ do ngươi quản, phải nắm chắc chừng mực đấy.
- Vâng.
Thẩm Mặc tức lắm:" Chẳng mấy khi ta phấn chấn một phe, ông không phối hợp được một chút à?" Vì thế hỏi:
- Vậy chuyện chia doanh luyện binh phải làm sao?
Như Vương Dần nói, nay nhân sự chấn động, phải nghiêm khắc phân chia trong ngoài, chuyện ngoài phận sự cố gắng không xen vào; chuyện trong phận sự, phải tích cực hơn, tăng cường thể hiện sự tồn tại của bản thân.
Từ Gia bị chiếu tướng, dù sao chuyện này ông ta từng tỏ thái độ ở nội các, bực bội nói:
- Điều tra trước đi, nếu chuyện này do chia doanh luyện binh gây ra, phải suy xét có phải binh bộ làm không tốt công tác hay không. Sau khi cải thiện hãy nói tới luyện binh.
- Vâng.
Lần này Thẩm Mặc đáp rất vang.
Tan họp, Thẩm Mặc liền tới binh bộ.
Trong ba tháng phân quản binh bộ, y chẳng hề bị người Sơn Tây đẩy ra bên lề như người ngoài nghĩ, ngược lại cùng binh bộ trên dưới hài hòa thân thiết, ai ai cũng lên tiếng khen.
Trước tiên là y không lên mặt, lúc ở lễ bộ thì y phải giữ uy nghiêm với cấp dưới, nhưng hiện giờ chỉ là phân quản, không có quan hệ lãnh đạo trực tiếp, nên Thẩm Mặc giữ thái độ khiêm tốn hòa nhã, gặp chuyện gì đều nghe ý kiến bọn họ, có yêu cầu gì tranh thủ giúp đỡ, còn không bao giờ xen vào chuyện trong bộ, quản lý như thế ai chẳng thích.
Nhưng muốn dựng lên quyền uy, dựa vào mềm dẻo là không được, phải lập uy, nhưng lập uy sẽ khiến người ta khó chịu, vì thế cần nắm được thời cơ, nếu thời cơ không tới, Thẩm Mặc sẵn sàng đợi, nếu đợi không tới, y tạo ra thời cơ...
Khi y cùng một đại hán cao lớn tới binh bộ, có người ý thức được, Thẩm các lão tới lập uy rồi.
Binh bộ thượng thư gặp nạn, quan lại không lòng dạ nào công tác, tới giờ Tị vẫn túm tụm bàn luận chuyện hôm qua, Thẩm Mặc đứng ngoài cửa lắng nghe chốc lát, bi ai phát hiện, phần đông hả hê, rất nhiều người muốn Vương Quốc Quang thành trò cười.
Tới khi có người đi ra ngoài thay trà, phát hiện Thẩm các lão mặt phủ sương băng đứng đó, không khỏi cả kinh, rồi cười nịnh:
- Thẩm, Thẩm các lão...
Thẩm Mặc hừ một tiếng, lạnh băng băng đi qua đám quan lại, tới thẳng thiêm áp phòng các lão ở chính viện.
Trước tiên y triệu tập hai vị thị lang, truyền đạt tinh thần của nội các, lần này binh bộ thượng thư bị tập kích không phải do ngẫu nhiên, ngược lại, nội các cho rằng, nó phản ánh hệ thống quân sự của Đại Minh có vấn đề nghiêm trọng.
- Đường đường thượng thư, lại ngay cả quyền uy bảo vệ bản thân cũng không có, ta không biết hai vị có cảm tưởng gì?
Thẩm Mặc mặt đanh lại, hoàn toàn khác thường ngày.
Vương Sùng Cố và Hoắc Kỳ không nói, một số chuyện chỉ có thể hiểu ngầm trong lòng.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Được, vậy ta hỏi cụ thể một chút, hai vị cho rằng vì sao Vương bộ đường gặp hạn này?
- Bộ đường đại nhân nóng lòng lập thành tích, một số chính sách khó tránh khỏi quá gấp, làm sĩ tốt bất mãn.
Hai người không đùn đẩy được nữa, Vương Sùng Cố nói:
- Bộ đường lại không hiểu tính tình võ nhân, kết quả chọc cho bọn họ bùng phát thú tính, gây ra đại họa này.
- Vì sao chọc giận võ nhân?
Thẩm Mặc hỏi tới.
- Nói cho cùng do bộ đường đụng tới chén cơm của rất nhiều người.
Hoắc Ký đáp:
- Tinh hình trong kinh doanh tốt hơn ở vệ sở nhiều, nhưng cũng có một số già cả bệnh tật trà trộn kiếm cơm, bộ đường thi hành chia doanh luyện binh, đập vỡ chén cơm của họ, họ không hận mà được sao?
Thẩm Mặc lạnh lùng hỏi:
- Vậy vì sao quan binh khác không cứu?
- Khả năng là vì binh sĩ thế tập đa phần có họ hàng thân thích, không muốn tổn thương tình cảm.
- Sợ tổn thương tình cảm...
Thẩm Mặc gật gù:
- Nhưng không sợ đại thần bị nạn, tất cả bị xử trí? Xem ra quan binh kinh doanh đúng là nghĩa khí ngút trời nhỉ.
- Cái này...
Hai người lại cứng họng.
- Chẳng bằng nói bọn chúng không sợ, biết có đánh cũng không sao?
Thẩm Mặc mắt như kiếm chĩa vào hai người:
- Các ngươi muốn che dấu cái gì, hay căn bản là cùng một bọn với chúng.
- Ti chức không dám.
Hai người vã mồ hôi.
- Không dám làm hay không dám nói?
- Không dám làm, cũng không dám nói.
Hoắc Ký chỉ biết cầu khẩn:
- Thẩm tướng đừng hỏi nữa, một số lời không thể nói được, nói ra vô ích lại gây rắc rối cho mọi người.
Vương Sùng Cố ỷ vào quan hệ với Thẩm Mặc nói:
- Giang Nam, đừng ép lão ca nữa.
- Xem ra hai vị hiểu lầm rồi.
Thẩm Mặc đột nhiên mỉm cười, rót trà cho họ:
- Có phải thấy nội các chuyện bé xé ra to?
- Ti chức không dám.
Miệng nói thế nhưng thái độ cả hai thì đã thừa nhận.
- Được, ta đúng là không phải tới lập uy, ngược lại, tới cứu các vị đấy.
- Cứu chúng tôi?
Hai người nhìn nhau, Hoắc Ký cười ngượng:
- Chuyện này căn bản đâu có liên quan tới chúng tôi.
Thẩm Mặc nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, cuối cùng nở nụ cười:
- Thế thì xem ra là ta hiểu lầm hai vị.
- Cũng là chức trách của Thẩm tướng mà.
Cả hai cười gượng.
Thẩm Mặc gật đầu, bưng trà tiễn khách:
- Vậy không làm lỡ thời gian của hai vị nữa.
Hai người như được đại xá, dù đàm thoại không đụng chạm tới vấn đề cụ thể, nhưng áp lực và khí thế của Thẩm Mặc làm họ hoảng loạn, không muốn ngồi thêm chút nào: