Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1333: Thượng Thư Bị Tập Kích (3)

Chương 1333: Thượng Thư Bị Tập Kích (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Vương Sùng Cố đi được nửa đường thì dừng bước, thấy cứ thế cúi đầu mà đi thật mất mặt, liền quay lại nói:

- Vốn định mời Giang Nam ăn cơm, có điều mấy ngày này không hợp, đợi qua chuyện này chúng ta tụ họp nhé.

- Không lâu đâu, Giám Xuyên huynh nhất định tới.

- Đương nhiên.

Vương Sùng Cố thấy lời này của Thẩm Mặc có vấn đề, nhưng không khẳng định lắm.

Tiếp theo Thẩm Mặc tiến hành hội đàm bảo mật với các lang trung binh bộ, hơn nữa còn không ngại nói chuyện với từng người, bỏ công sức hơn cả với hai vị thị lang.

- Kỳ thực cấm quân kinh doanh là một hệ thống hủ hóa từ trên xuống dưới.

Trong đàm thoại, không ngờ có lang trung lên tiếng kinh động:

- Mỗi năm kinh doanh hao tổn 200 vạn lượng, một miếng thịt lớn thế phải cắn xén quân nhu, báo láo số lượng, bán trộm quân nhu để cắt xẻo, ít nhất mất hơn một nửa. Chẳng ai quan tâm binh sĩ đói khổ, quân đội không có sức chiến đấu.

- Nhưng phần lớn không tới lượt quan quân, bọn họ phải đem thứ bóc lột ra, tiến cống thế gia huân quý trước.

Lang trung đó phẫn nộ tiếp tục.

- Thế gia huân quý à?

Thẩm Mặc lẩm bẩm.

- Đúng, dù hiện giờ hậu nhân võ tướng huân quý đã không kéo nổi cung, cưỡi nổi ngựa nữa, nhưng quan quân đều từ môn hạ bọn họ mà ra, xưa nay do họ chỉ đâu đánh đó.

Lang trung đó nói chuyện với Thẩm Mặc với ngữ khí thân thuộc hơn hai vị thị lang:

- Còn các vị công gia hầu gia kia vì thế cung cấp bảo hộ thăng tiến cho quan quân, nhưng bọn họ không xen được vào triều chính, nên đi đường vòng.

- Hối lộ chứ gì.

- Chính xác, bọn họ sớm mua chuông binh bộ từ trên xuống dưới, thậm chí ngay ngôn quan cũng được bọn họ nuôi dưỡng.. Nghe nói có khi đại học sĩ cũng nhận hối lộ.

Lang trung đó thẳng thắng tới mức phóng túng rồi.

- Không phải ai cũng thích tiền.

Thẩm Mặc lắc đầu.

- Đúng, bộ đường đại thần đa phần rất tỉnh táo, hơn nữa người Sơn Tây chẳng thiếu tiến. Đám quốc công hầu gia kia liền nghĩ mọi cách kết thân, lôi kéo quan hệ. Thậm chí còn hạ mình xưng huynh gọi đệ. Vì thế qua nhiều năm thế gia huân quý và binh bộ đã liền thành một khối không dứt ra được nữa.

Lang trung đó vạch trần ra:

- Cho nên hai vị Vương Hoắc mới không thể trả lời huynh, trả lời thế nào? Sợ rút được củ cải cũng lôi cả bùn theo.

Thẩm Mặc mặt mang nụ cười thả lỏng:

- Huynh ở đây cũng tới bảy năm rồi nhỉ?

- Bảy năm ba tháng rồi.

Người kia gật đầu nhớ lại chuyện cũ:

- Nói ra trong mấy người chúng ta, ta bị tụt lại đằng sau.

- Biết thế nào là đi sau về trước không?

Thẩm Mặc ngồi thẳng dậy:

- Lần này huynh sẽ vượt bọn họ.

- Sao, ta nói nhiều như thế mà huynh vẫn nắm chắc à?

Hiển nhiên người này hiểu Thẩm Mặc vì hắn là Ngô Đoái, Ngô Quân Trạch, đồng môn đồng hương đồng niên hảo hữu của Thẩm Mặc, một trong bảy người khai sáng Quỳnh Lâm xã.

- Ai có thể nắm chắc được mười phần?

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Nhưng cơ hội hiếm có, nên ra tay phải ra tay thôi.

- Tiếp theo gió sẽ thổi hướng nào?

Với huynh đệ trong nhà, Thẩm Mặc không giấu diếm gì:

- Sơn Tây bang sẽ khốn đốn, ta thừa cơ khống chế binh bộ.

- Không dễ chen vào được đâu.

Ngô Đoái cau mày:

- Đường quan và thị lang là người Sơn Tây, đa phần viên ngoại lang, lang trung đều là người của bọn họ.

- Ít nhất còn có huynh mà.

- Lão Tây Nhi bài ngoại, ta có nổi bao quyền lực?

Ngô Đoái cười khổ.

Thẩm Mặc không nghĩ thế:

- Ở trong bộ bao năm, huynh cũng phải có chút nhân mạch chứ?

- Các mối quan hệ đều không tệ.

Ngô Đoái nghĩ một lúc rồi nói:

- Thực ra người Sơn Tây đoàn kết cũng có chỗ xấu, phạm là vị trí tốt một chút trong bộ là giữ gịt lấy, những người khác tất nhiên là rất có ý kiến.

- Huynh nói xem, nếu binh bộ thay triều đổi đại, huynh đảm bảo được bao nhiều người theo huynh?

- Một lang trung, ba viên ngoại lang, năm chủ sự...

Ngô Đoái nhẩm tính, tính đi tính lại tức giận nói:

- Chút người đó có tác dụng gì, chỉ cần còn Dương Bác, không ai dám đối đầu với ông ta.

- Dương Bác cũng chẳng thoải mái được, Cao Củng đã đi, đám ngôn quan say máu sao chịu bỏ qua kẻ khởi sướng.

- Ông ta cũng sẽ bị đá đít sao?

Ngô Đoái không tin:

- Ông ta có căn cơ hơn Cao các lão nhiều, quan hệ tốt, lại còn đi ôm chân Từ các lão, hẳn sẽ chống chọi được thôi.

Thẩm Mặc cười lớn:

- Huynh có biết Từ các lão cực hận Dương Duy Ước không?

- Vì sao? Chẳng lẽ vì năm ngoái đình thôi, Dương Bác chơi Từ Giai một vố?

- Cái đó tính làm gì, hai bên kết oán là vì cuộc đấu đá lần này, Dương Duy Ước là mồi lửa, không vô tội như vẻ ngoài đâu.

- Tức là sao?

- Một kẻ thành tinh sao có thể để người Sơn Tây bình an vượt qua kinh sát không may may tổn hại, cho người ta nắm thóp. Từ các lão ban đầu tưởng ông ta sơ xuất, nhân cơ hội dẫn lửa đốt Cao Củng.

- Giả sử phán đoán chuẩn xác, Từ các lão sẽ không hạ quyết tâm đối phó với Cao Củng, duy trì nguyên trạng sẽ có lợi cho ông ta hơn.

Thẩm Mặc giải thích:

- Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, đã trở mặt đành sống mái. Kết quả Từ các lão thế lực hùng hậu, đến thánh ý cũng phải chịu thua, hạ bệ được Cao Củng. Giết định một nghìn tổn thất tám trăm, Từ Giai đã lộ hết móng vuốt, ngay cả hoàng đế cũng đắc tội, hình tượng trong triều bị tổn hại, nói là thương tích đầy mình cũng không phải là quá.

- Huynh nói cuộc đấu tranh này do Dương Bác cố ý khơi lên?

- Không ai có chứng cứ vì Dương Bác chẳng làm gì, ông ta chỉ lộ sơ hở...

Dương Bác dâng tấu nói rõ ràng, theo lệ Lục Quang Tổ đánh giá sơ bộ, còn ông ta chỉ thẩm tra lại kết quả, cho nên không chú ý tới quê quán quan viên.

Với thân phận địa vị của Dương Bác, lại có dê thế tội, đáng lẽ không bị tổn thương tới gân cốt, không cần chủ động giơ đầu ra chịu đòn. Nên Từ Giai có lý do hoài nghi, Dương Bác dùng khổ nhục kế, khiến nội các tranh đấu...

Rốt cuộc đây có phải là sự thực không thì không ai nói rõ được, nhưng Từ Giai có lý do hoài nghi, nhất là có "kẻ nào đó" sợ thiên hạ không loạn đâm chọc, ông ta càng tin chắc chắn.

Như thế Dương Bác dâng sớ biện hộ cho Từ Giai trong mắt Từ Giai thành, kẻ này thấy Cao Củng bị bại, sợ gặp báo thù quay đầu nịnh bợ mình. Càng thêm ấn tượng một kẻ hai mặt, bề ngoài đạo mạo, bên trong dơ dáy.

Báo thù là tất nhiên, tuy Từ Giai không muốn trở mặt với Dương Bác, nhưng nhất định phải cho bài học nhớ đời, trừng phạt tội mánh mung...

Thẩm Mặc từ cuộc họp nội các nghe ra ý tứ này, nên giương trống mở cở tới binh bộ cho Từ Giai xem.

Tiếp theo nếu Thẩm Mặc cướp lấy binh bộ trong tay người Sơn Tây, khẳng định Từ Giai sẽ cười không khép miệng lại được.

- Dù muốn dằn mặt Dương Bác, cũng phải có hạn thôi.

Ngô Đoái nhíu mày:

- Liên tục phát động hai cuộc đấu tranh chính trị, Từ các lão chẳng lẽ thiếu sáng suốt như thế?

Thẩm Mặc đứng dậy vỗ vai Ngô Đoái:

- Thứ nhất, ngôn quan đang hăng máu, Từ các lão không thể khống chế nổi nửa. Thứ hai, dù người thiên hạ cho rằng ngôn quan hiện nay đều mang họ Từ... Kỳ thực cũng có vài kẻ đục nước béo cò.

- Nói luôn là bản thân cho xong.

Ngô Đoái hiểu ra, phì cười:

- Thì ra huynh có mưu đồ.

- Hết cách, hết cách.

Thẩm Mặc lắc lư đầu:

- Ai bảo bọn họ ta chẳng chọc nổi ai, đành mượn gió đông, kiếm chác một chút.

- Hay rồi.

Ngô Đoái xoay tay:

- Lấy hạt dẻ trong lửa mới thích, mấy năm qua thấy huynh không làm gì, tưởng rằng kiếm trong tay huynh rỉ sét rồi.

- Đợi cơ hội mà thôi.

Thẩm Mặc thở hắt ta:

- Huynh đệ, ta có một kế hoạch hoàn chỉnh, một khi bắt đầu là các mắt xích liên tục nối vào nhau, chỉ cần tiến hành thuận lợi, ta tin có thể làm trọn giấc mộng biên phòng của mọi người, cũng làm ta vượt qua thời kỳ chấn động này... Nên không được phép có chút sai sót nào.

Ngô Đoái nắm chặt tay y, gật mạnh đầu.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch