Thẩm Mặc một mặt tích cực đàm thoại với binh bộ từ trên xuống dưới, trừ bỏ ảnh hưởng xấu sự kiện tập kích, một mặt điều Thích Kế Quang về thống lĩnh Thần cơ doanh, đồng thời dâng tấu xin cho Đông Ninh hầu Tiêu Anh quay lại thống lĩnh kinh doanh.
Hai đạo sắc lệnh này làm Vương Sùng Cố và Hoắc Kỳ có chút thấp thỏm, đó là thân tin của Thẩm Mặc khó khăn lắm mới đuổi được khỏi kinh doanh sao dễ cho trở lại.
Dù Thẩm Mặc là đại học sĩ phân quản, nhưng muốn xen vào bộ vụ phải xem sức ảnh hưởng của bản thân, nên binh bộ không nể mặt, y phải để xuất trên cuộc họp nội các, được thông qua rồi mới dùng công văn ban xuống binh bộ.
Hai vị thị lang tinh toán, với tình thế của nội các hiện nay, khả năng không thông qua lớn hơn, cho nên bọn họ không chấp hành, ngày hôm đó Vương Sùng Cố tới hỏi ý kiến Dương Bác.
Nghe báo cáo sau, Dương Bác trầm tư rất lâu:
- Nghe nói trên cuộc họp nội các, Từ các lão đề xuất chỉnh đốn binh bộ hả?
Vương Sùng Cố có chút ngạc nhiên:
- Hình như là có.
- Vào lúc này nếu binh bộ đối đầu đại học sĩ phân quản binh bộ, ông thấy sẽ ra sao?
- E càng cho bọn họ lý do.
Vương Sùng Cố lắc đầu:
- Chẳng phải Từ Giai và Thẩm Mặc không hòa thuận sao?
- Không hòa thuận cũng là sư đồ, thân cận hơn chúng ta nhiều. Huống hồ trong làn sóng đảo Củng này, biểu hiện của Thẩm Mặc khiến quan hệ của bọn họ hòa hoãn lớn.
- Y có làm gì đâu?
- Không làm gì là được, triều đình ai chả biết Thẩm Mặc và Cao Củng quan hệ thân thiết, vậy mà y không nói cho Cao Củng một lời..
Dương Bác đưa tay chặn Vương Sùng Cố:
- Ta biết ông muốn nói chuyện Từ Trắc, trong mắt Từ Giai, ta có hiềm nghi lớn hơn.
- Quan trọng là y phân rõ giới hạn với Cao Củng, chắc chắn làm Từ Giai thở phào, cho rằng học sinh là ngó sen chặt đứt còn vương tơ.. Hiện giờ Cao Củng đã đi, giáo huấn đã cấp, Từ Giai sẽ dùng y.
Vương Sùng Có cười:
- Ngài suy đoán quá thiện chí rồi.
- Không phải, ta rất hiểu Thẩm Chuyết Ngôn, đừng thấy y suốt ngày hiền hòa dễ dãi, thực chất là hạng vong mệnh gan lớn chùm trời.
Nói tới đó Dương Bác nhớ tới mùa thu năm ngoái, tên gia hòa này liên tục dụ dỗ lừa gạt lấy sự tín nhiệm của mình, kéo quân đi đánh Yêm Đáp.
Sau chuyện Dương Bác suy nghĩ lại nhiều lần, bị sự điên cuồng ẩn sâu trong bản tính của Thẩm Mặc làm kinh hãi, cho nên sau khi y nhập các mới liền chấp nhận thỏa hiệp, là không muốn triệt để đắc tội với tên điên này.
- Đau đầu.
Dương Bác cười khổ:
- Kẻ lý trí không sợ, kẻ điên không sợ, nhưng kẻ điên có lý trí thì cực kỳ đáng sợ... Vì hành động của y luôn vượt khỏi suy nghĩ của ngươi, khiến ngươi không sao đề phòng cho xuể.
- Vậy phải làm sao?
Thấy Dương Bác kiêng kỵ Thẩm Mặc như thế, Vương Sùng Cố u uất nói:
- Ngoan ngoãn nghe lệnh, giao binh bộ cho y?
- Sao thế được, đợi y qua được ải này hẵng nói, làm sao xử lý được chuyện Vương Nhữ Quan, dẹp sự hỗn loạn trong kinh doanh, đó không phải chuyện dễ đâu... Chúng ta không cần trực tiếp xung đột với y, chỉ cần thông báo cho mấy vị quốc công bảo bọn họ cầm cự, thời gian càng kéo dài, càng có lợi cho ta, càng bất lợi cho y.
Vương Sùng Cố gật đầu:
- Đêm nay hạ quan sẽ cho người chuyển lời.
- Ngoài ra, bảo người trong bộ thu mình lại một chút, đừng để người ta tóm được thóp, ông cũng không thể không nể y chút nào, nhân cơ hội này dùng y diệt đám ngựa hại bầy, lại không cần phải làm người xấu, tội gì không làm.
Vương Sùng Cố gật đầu, đợi Dương Bác nói tiếp, nhưng ông ta đã cầm cốc trà lên uống, hiển nhiên đã nói xong, không khỏi thất vọng:
- Chỉ thế thôi sao? Không chủ động dằn mặt y à?
Đó mới là chủ đích của ông ta.
- Ông muốn làm gì thì cứ làm nấy.
Dương Bác nhìn bầu trời âm u:
- Thời gian này ít tới chỗ ta đi.
~~~~~~~~~~~~~
Rất nhanh Vương Sùng Cố hiểu vì sao, một ngày sau, Chiêm Ngưỡng Tí đàn hặc Dương Bác, nói:" Kẻ đồng lõa đã bị trừng phạt, vì sao tên đầu sỏ vẫn ở trên triều đường?" Lại nói:" Dương Bác là kẻ âm hiểm, Cao Củng ngu xuẩn bị ông ta hãm hại còn giúp đếm tiền."
Lập tức có ngôn quan hưởng ứng, phát động đàn hặc toàn diện với Dương Bác, không chỉ chuyện kinh sát, mà còn cả sự kiện ngầm giảng hòa với người Mông Cổ..
Tính ra sơ hở của Dương Bác mấy năm gần đây còn nhiều hơn mấy chục năm trước cộng lại, kỳ thực ông ta có khổ tự biết, vì cùng với thế lực mới Vương Sùng Cố, Hoặc Kỳ trưởng thành, bọn họ lớn gan hơn, làm việc ít cố kỵ hơn, gặp phong ba luốn đâm đầu vào.
Lớp trẻ nổi lên đoạt quyền, Dương Bác cảm thấy lời nói của mình đã không còn như trước, càng biết, quan trọng nhất là để Từ Giai hả giận rồi hẵng tính. Liền dâng sớ biện hộ, sau đó đóng cửa từ khách, đợi xử lý.
Tiếp ngay đó một công văn đưa ra, trích đăng báo cáo điều tra của tả phó đô ngự sử Lâm Nhuận, tức thì làm binh bộ đã ở đầu sóng ngọn gió, lại cảm thụ được thống khổ núi lớn đè lên người...
Năm ngoái sau sự kiện quân nhu, Lâm Nhuận phụng chỉ ngầm điều tra hệ thống quân nhu, không biết hắn dùng thủ đoạn gì, mò được tận gốc vấn đề, viết thành báo cáo hơn tám vạn chữ.
Nhìn thấy báo cáo đó, nội các chấn kinh, vốn đã dự liệu được chuyện sẽ rất tệ, nhưng không ngờ nó còn tệ gấp chục lần.
Cung cấp quân sự rất lỏng lẻo lại hỗn loạn, cần binh, hộ, công ba bộ hợp lực mới có thể hoàn thành. Trong đó liên quan tới hậu cần ở ba bộ là: Võ khó thanh lại ti của binh bộ phụ trách bảo quản và cấp phát binh khí; hộ bộ chưởng quản quân phí và lương thưởng; công bộ cung cấp chế tạo khí giáp, hỏa dược..v..v..v..
Mỗi năm dự toán quân nhu do binh bộ đề xuất, sau đó tiến hành thương thảo với công bộ hộ bộ, cuối cùng đề xuất ở hội nghị cuối năm của nội các. Trong cả quá trình, binh bộ phụ trách đề xuất tiêu chuẩn, lại phụ trách khâu cấp phát cuối cùng, nên chiếm địa vị chủ đạo.
Nếu TW thống nhất phân phối có thể thỏa mãn nhu cầu quân sự của đế quốc khổng lồ này, nhưng các bộ không có năng lực khống chế sản xuất, chấp hành sản xuất ở cơ cấu không liên quan...
Ví dụ sản xuất khôi giáp, ở ngoại ô kinh thành đặt một binh công xưởng cung cấp 5 vạn bổ áo giáp. Nhưng thực sự công xưởng này mỗi năm chỉ chế tạo 5 nghìn bộ, phần còn lại đặt hàng ở xưởng nhỏ hàng trăm nơi gom lại.
Tuy có một cục binh khí giống như kiểu tổng quản lý, nhưng không có quyền năng thống nhất nhân lực và vật tư, tất nhiên chẳng thể nói gì tới phân công kỹ thuật.
Chẳng cần nói nhiều, kiểu tổ chức hỗn loạn kém chất lượng này là giường ấm ủ cho hủ bại sinh ra. Nên sinh ra những thứ "giáp giấy" thiếu lượng sắt, quy cách lộn xộn, căn bản không có khả năng bảo vệ gì hết.
Các loại vũ trang khác cũng như thế, nên bộ đội có sức chiến đấu mới là lạ.
Nội các tuy phẫn nộ, nhưng ao nước này quá sâu, bên trong liên quan tới cả vương công quý tộc, hoàng thân quốc thích, quan viên các bộ, thậm chí các đại học sĩ cũng nhận hiếu kính từ phương diện này, làm sao mà quyết tâm điều tra cho được.
Đương nhiên hiện giờ "nội các" đồng nghĩa với "Từ Giai", Cao Củng đi rồi, nội các triệt để thành thiên hạ của Từ Giai, các đại học sĩ khác thành A, B, C phụng lệnh làm việc. Trong triều đình quyền thế càng vượt quá hoàng đế, duy ngã độc tôn.
Thực lòng Từ Giai hi vọng chỉnh đốn quân sự, chấn hưng biên phòng Đại Minh, giống như Nghiêm Tung trừ Oa họa đông nam, ông ta cũng muốn giải quyết thát lỗ phía bắc.
Thế nhưng chủ trương của Từ Giai là "bình ổn", hi vọng dùng cái giá thấp nhất đổi lấy quốc lực khôi phục.
Cho nên dù nhìn thấy tệ nạn, ông ta không hi vọng có biến hóa nghiêng trời lệch đất, khuynh hướng điều chỉnh ôn hòa, nhất định phải trong tầm kiểm soát.