Mang tâm lý bảo thủ đó, hiện giờ ông ta có chút thất vọng với Trương Cư Chính, ngược lại thấy Thẩm Chuyết Ngôn cùng tuổi tác tăng lên, mỗi ngày một giống mình, mỗi ngày một thêm vừa lòng với y.
Vì thế trên cuộc họp nội các, Từ Giai ban cho Thẩm Mặc làm đặc sứ toàn quyền, tiến hành chỉnh đốn quân sự trong kinh, hán chế duy nhất là khống chế trong binh bộ, không được lan tới hộ bộ và công bộ, càng không thể cuốn thế gia huân quý vào.
Từ Giai tuy không sợ đám thế gia huân quý, nhưng không muốn xung đột với họ, cho nên đặc biệt dặn Thẩm Mặc phải khắc chế.
Độc đoán có cái lợi là hiệu suất cao, ngay hôm đó thánh chỉ ban bố, bổ nhiệm Thành Quốc công Chu Hi làm tổng đốc nhung chính đại thần, đại học sĩ làm đại thần hiệp trợ.
Mọi người đều biết, Thành Quốc công đảm nhận chính chức chỉ để tỏ ý tôn trọng quân quý thế gia thôi, người định đoạt là Thẩm Mặc.
Xem ra lần này muốn khai đao với nhung chính kinh thành rồi.
*
Cung, nỏ, giáo, mác, kích gọi là nhung, nên chuyện quân đội là nhung chính.
Xem xong thánh thỉ, Vương Sùng Cố và Hoắc Kỳ ngồi không yên, nhớ lại thái độ tắc trách với Thẩm Mặc trước đó, cảm thấy chuyện gay to rồi, vội đi xin chỉ thị Dương Bác.
Nhưng Dương Bác đóng cửa từ khách, ngay cả bọn họ cũng không tiếp, chỉ gửi giấy ra cho hai người:" Với Thẩm Mặc chỉ có thể mềm dẻo, không thể cứng rắn, tự xem mà làm."
Vương Sùng Cố sắc mặt rất khó coi, năm xưa ông ta là tiền bối của Thẩm Mặc, chẳng ngờ người ta đã vào tới nội các, mình còn là thị lang. Nghĩ tới phải nghe y sai bảo, trong lòng khó chịu hết mức.
Hoắc Kỳ nhớ tới một việc:
- Hai đạo sắc lệnh kia đã chấp hành chưa?
- Chưa.
Vương Sùng Cố lắc đầu:
- Vẫn gác ở đó, định đợi xem hẵng hay.
- Còn đợi gì nữa, nếu Thẩm tướng hỏi tới mà chưa chấp hành, chúng ta ăn nói ra sao?
Hoắc Kỳ cuống lên.
-Thẩm tướng cái gì?
Vương Sùng Cố lòng chua chát, nhưng tình thế ép buộc, đành nói:
- Hôm nay muộn rồi, mai ta làm.
- Mai thì muộn rồi.
Hoặc Kỳ nhìn Vương Sùng Cố không sao hiểu nổi:
- Hôm nay phải dùng thập vạn hỏa cấp phát ngay.
Kế trấn cách kinh sư 150 dặm, vừa sáng sớm Thích Kế Quang đang thu được công văn của kinh thành, lập lập tức xuất phát, hắn không dám chậm trễ, hỏa tốc lên đường, sáng hôm sau đã tới Bắc Kinh.
Tắm rửa thay y phục xong, hắn tới binh bộ báo danh, tướng lĩnh thường tới binh bộ ít nhiều bị hoạnh họe, Thích Kế Quang biết từ lâu, chuẩn bị một sấp ngân phiếu trong lòng đợi cắt xẻo.
Ai ngờ người binh bộ đột nhiên trở nên liêm khiết, hắn đưa tiền không nhận, còn pha trà thân thiết bảo hắn đợi trong phòng khách.
Thích Kế Quang nghĩ:" Chẳng lẽ chê ít? Ừm, 20 lượng... Không được phải tăng gấp đôi."
Đang nghĩ lung tung có người gọi:
- Thích tướng quân, mời theo hạ quan.
Thích Kế Quang bấy giờ mới xác định, mặt trời mọc từ hướng tây rồi, nhưng... Vì sao?
Mang theo đầy một bụng nghi hoặc tới khóa viện thượng thư đại nhân, thấy một thanh niên mặc quan phục tiên hạc mỉm cười với mình.
- Mạt tướng tham kiến Thẩm tướng.
Thích Kế Quang vội đi nhanh tới quỳ một gối xuống.
- Đi đi.
Thẩm Mặc nhìn thư lại dẫn đường:
- Ta và Thích tướng quân nói chuyện, không được để người tới quấy rầy.
Thư lại lui xuống, Thích Kế Quang mới đứng dậy, Thẩm Mặc háy mắt với hắn, Thích Kế Quang cười:
- Người Sơn Đông giọng lớn, chúng ta vào trong nói chuyện.
Hai người vào phòng, Thẩm Mặc đích thân rót trà cho Thích Kế Quang
- Đi đường vất vả đã nghỉ ngơi chưa?
- Không sao, người quân ngũ mà, mạt tướng chịu được.
- Tẩu phu nhân có khỏe không?
- Khỏe lắm.
- Không bắt nạt huynh nữa chứ?
- …
- Không đánh huynh nữa chứ?
Thích Kế Quang mặt ảm đạm:
- Đại nhân, chúng ta nói vào chính sự đi.
Thẩm Mặc trêu đủ rồi, hồi tưởng:
- Còn nhớ Long Sơn vệ năm xưa không?
- Cả đời khó quên, trong gian tiểu ốc sau núi đó, mạt tướng và đại nhân sớm tối bên nhau nửa tháng, thực sự là hồi ức đẹp nhất đời.
Thẩm Mặc nghe mà sởn hết gai ốc, thầm nghĩ:" Bảo thù ta hả?" Ho khan nói:
- Còn nhớ khi đó đem mỗi điều không hợp thực tế xuống, cứ như lấy mạng huynh vậy.
- Đúng vậy, đó đều là đạo trị gốc bệnh của nhung chính.
Thích Kế Quang kích động:
- Đại nhân, chẳng lẽ thời cơ tới rồi?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Có điều tốt hơn 12 năm trước nhiều, triều đình từ trên xuống dưới đều ý thức được tầm quan trọng của cải cách, khẩu hiệu "quốc phòng đệ nhất, bắc biên đệ nhất" đa hô hào từ rất lâu, ta cũng đã khác xưa.
- Lần này danh nghĩa triệu huynh về là để nắm Thần Cơ Doanh, đợi qua phong ba này, huynh sẽ nắm sự vụ luyện binh, còn ta toàn lực phối hợp với huynh, thực hiện mộng tưởng năm nào.
- Vâng.
Thích Kế Quang kích động:
- Nhất định không phụ sự ủy thác của đại nhân.
- Về thời gian này, ngoại trừ nắm lại Thần cơ doanh, huynh còn phải viết ra ý kiến về cải cách quân chế cho ta xem, sau đó ta giúp huynh trình lên.
Thẩm Mặc đi sâu hơn vào vấn đề.
Nghe lời Thẩm Mặc nói, Thích Kế Quang lấy ra một bản tấu:
- Mạt tướng sớm đã viết thứ này, mời đại nhân xem qua.
- Ồ, xem ra huynh sẵn sàng rồi.
Thẩm Mặc nhận lấy, thấy bên trên viết ( thỉnh binh phá Lỗ tứ sự sớ), nói:
- Huynh giảng cho ta trước đi, ta xem sau sẽ hiểu dễ hơn.
Thích Kế Quang hắng giọng nói:
- Trong tấu, mạt tướng đề xuất, dùng ba năm huấn luyện 10 vạn xa binh, bộ binh, kỵ binh hiệp đồng tác chiến, triệt để xoay chuyển cục diện bị động phương bắc. Sau đó lợi dụng nó làm nòng cốt, thúc đẩy huấn luyện toàn quân, củng cố quốc phòng phương bắc, phản kích tháng lỗ, mộng tưởng có thể thành hiện t hực.
- Cụ thể?
- Nguồn binh sĩ, căn cứ kinh nghiệm của mạt tướng, dùng binh sĩ hiện có tiến hành huấn luyện khó thay đổi được diện mạo quân đội, dù bề ngoài có uy vũ nghiêm chỉnh, nhưng gặp cường địch là tan rã. Cho nên mạt tướng thỉnh cầu điều chỉnh nguồn binh, trong 10 vạn kinh doanh, chọn ra 3 vạn có thể đào tạo làm cơ sở, sau đó chiêu mộ 5 vạn nông dân và thợ mỏ thành thực làm bổ xung, ngoài ra...
Biết trước mặt Thẩm Mặc có thể nói thoải mái, hắn lấy gan nói:
- Điều hai vạn binh sĩ đông nam có kinh nghiệm chiến đấu làm cốt cán, không biết có được không?
Thấy Thẩm Mặc hồi lâu không nói, Thích Kế Quang hỏi nhỏ:
- Phải chăng điều cuối hơi khó?
- Điều nào cũng khó.
Thẩm Mặc chẳng khách khí trừng mắt lên:
- Đương nhiên không thể để đại nhân khó xử.
Thích Kế Quang ảm đạm.
- Chuyện này huynh không cần lo, huynh quan tâm sự vụ cụ thể là được, tội vạ đâu ta gánh.
Thích Kế Quang lòng ấm áp, chỉ có ở dưới sự chỉ huy Thẩm Đại nhân mới không cần lo lắng chuyện ngoài quân sự.
Thích Kế Quang tiếp tục nói ra ý kiến cải cách biên chế, huấn luyện, quân nhu.
Nghe xong, Thẩm Mặc đánh giá rất cao:
- Nguyên Kính huynh ta thấy đây đúng là tinh hoa trị quân, hùng tài đại lược, nếu như có thể thực hiện được hết, bắc cương nhất định triệt để thay đổi.
Nhưng Thích Kế Quang lo lắng hỏi:
- Có điều triều đình liệu có phê chuẩn không?
- Khó nói lắm, chuyện này liên quan tới nhiều phương diện, e không được như nguyện vọng.
- Không sao hết.
Thích Kế Quang rất thoáng:
- Hạ quan đang đưa giá trên trời, đợi triều đình ngồi xuống mặc cả.
- Tâm thái này tốt lắm.
Thẩm Mặc mỉm cười:
- Đúng thế, phàm chuyện gì cũng không thể quá gấp, phải đem tình huống xoay chuyển từng chút một. Có điều bất kỳ hoàn cảnh nào, ta tin huynh không làm ta thất vọng.
Thích Kế Quang gật đầu.
- Tốt. Không cần quá bi quan, hiện giờ triều chính hỗn loạn, sĩ lâm điên cuồng, là lúc tranh thủ thời cơ tốt nhất, nói không chừng may mắn tấu chương của huynh có thể thông qua.
Thẩm Mặc cười vui vẻ:
- Về nghỉ sớm đi, không thể mời huynh tới nhà ta, thật không phải.
- Đại nhân nói gì thế, đây là chuyện bất đắc dĩ mà.
Các thần kết giao đại tướng là đại kỵ, Thẩm Mặc chỉ có thể tiếp kiến Thích Kế Quang ở nha môn công sự.
- Huynh thông cảm là tốt rồi.
Thẩm Mặc đứng dậy tiễn:
- Hôm nay là ngoại lệ, sau này có chuyện, giờ Mùi (3h pm) tới binh bộ.