Tiễn Thích Kế Quang đi, Thẩm Mặc nhìn đồng hồ, mới 8h30 có thể thấy Thích tướng quân tới sớm thế nào.
- Lễ vật chuẩn bị xong chưa?
Thẩm Mặc hỏi Hồ Dũng.
- Xong rồi ạ.
- Chuẩn bị kiệu, tới phủ Đông Ninh hầu.
Phía đông bắc Đông Trực Môn, có ngõ Dược Vương Miếu, từ đó tiếp tục đi về phía đông là ngõ Vạn Nguyên Hồ, phủ Đông Ninh hầu đặt ở đó.
Buổi sáng ngày hôm đó, một cỗ kiệu lớn tám người khiêng dừng trước cửa phủ, gác cửa tinh mặt nhìn ra trang phục hộ vệ là đương sai trong hoàng thành, trong kiệu nhất định là một vị đại học sĩ.
Gác cửa vội đi tới, chắp tay vái thật sâu:
- Tiểu nhân là gác cửa hầu phủ, dám hỏi tôn tính đại danh quý giá, tiểu nhân đi thông báo.
Hồ Dũng liền đưa một tấm thiếp màu xanh đơn giản, gác cửa nhận lấy xem, thốt lên:
- Ra là Thẩm các lão đại gia quang lâm.
Liền quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Mau mau mở đại môn đón quý khách.
Đại môn hầu phủ bình thường không mở, trừ khi có quý khách tới, hoặc nghi thức trọng yếu.
Hồ Dũng không khỏi lấy làm lạ, tên tiểu tử này quá liều, còn chưa xin chỉ thị mà đã...
Gác cửa không muốn bị coi là kẻ bộp chộp, vội giải thích:
- Hầu gia nhà tiểu nhân nói, không có Thẩm các lão không lên được tước hầu, bảo chúng tôi coi các lão là khách quý hàng đầu, không mở đại môn là ăn đòn.
- Thì ra là thế.
Hồ Dũng vỡ lẽ.
Kiệu đi qua đại môn, men theo hành lang quanh co, đường mòn trải đá, dừng trước cổng khách đường, Thẩm Mặc theo gia đinh vào phòng.
Mới bước vào trong một giọng nói sang sảng vang lên:
- Ha ha ha, cơn gió nào thổi Thẩm đại nhân tới đây thế?
Thẩm Mặc đứng dậy đón, thấy một hán tử râu quai nón mặc mãng bào xuất hiện, chính là Đông Ninh hầu Tiêu Anh.
Hai người chào hỏi xong chia chủ khách ngồi xuống, Thẩm Mặc nhìn Tiêu Anh khắp lượt:
- Cho dù là giả bệnh thì huynh cũng chuyên nghiệp một chút được không hả?
Tiêu Anh tuy mặc mãng bào kim tuyến, nhưng ngồi vắt chân chữ ngũ, dựa lưng vào ghế, toét miệng cười:
- Trước mặt chân nhân không đóng kịch, vờ vịt làm gì.
Nhìn bộ dạng bất cần đời của hắn, Thẩm Mặc cười khổ:
- Thật chẳng liên hệ được huynh với chủ nhân nơi này.
Thấy y nhìn ra vườn hoa có sắc nước Giang Nam, có đá Thái Hồ, có hoa lạ bốn phương, tinh hoa hội tụ, Tiêu Anh oang oang nói:
- Huynh nói cái vườn hoa này à? Ta ngứa mắt với nó lâu rồi, muốn san bằng nó làm võ trường, nhưng nương tử ta sống chết không cho.
- May mà có tẩu phu nhân.
Với hành vi lấy đàn làm củi này, Thẩm Mặc vạn phần khinh bỉ.
- Ha ha ha, huynh thời gian quý báu, chúng ta không tán dóc nữa, tìm ta có chuyện gì thế?
Thẩm Mặc hắng giọng, chỉnh đốn lại tư duy nói:
- Hầu gia đại nhân, nếu bệnh đã khỏi rồi thì mau đi nhậm chức thôi.
- Chuyện này hử?
Tiêu Anh nhăn nhó:
- Chẳng phải ta làm cao với huynh, huynh bảo ta nắm cấm quân không có vấn đề gì... Nói thực bị Dương Bác cách chức nửa năm, ta sắp mọc rêu rồi.
- Tiến thêm một bước không hay sao, tướng sĩ thập vạn kinh doanh đều do huynh quản.
- Hay ho cái gì?
Tiêu Anh ra sức lắc đầu:
- Ta chiếm chức thống lĩnh Cấm quân đã đắc tội với Anh quốc công rồi, giờ làm đề đốc kinh doanh, Địng quốc công sẽ hận chết ta. Huynh đệ, không phải ta không muốn giúp, nhưng đắc tội với hai vị quốc công sau này ta còn làm ăn được gì?
Quân đội Đại Minh chia ra làm kinh quân, biên quân và vệ quân. Kinh quân là quân đội trú ở kinh sư, biên quân là bộ đội giữ cửu biên, vệ quân phân bố ở vệ sở yếu hại trong toàn quốc, chức trách chủ yếu là duy trì trật tự đối nội.
Về kinh quân, ngoại trừ tam đại hoanh ra, Bắc Kinh còn có hai đơn vị nữa, là Đại nội cấm quân Cẩm Y vệ thủ vệ hoàng cung, cái còn lại là thân quân hoàng đế, trú ở võ tướng tứ vệ trong kinh thành, phụ trách thủ hộ kinh thành, bảo vệ xa giá, trực tiếp chịu trách nhiệm với hoàng đế. Quân lương trang bị đầy đủ nhất.
Hai đơn vị này luôn do Ngự mã giám đại biểu hoàng đế cai quản, nhưng cuối năm Gia Tĩnh, Trần Hồng làm phản, tiên đế đem Đại nội cấm quân giao cho thế gia huân quý; thân quân giao cho binh bộ.
Hiện giờ đại nội cấm quân do cậu ruột của hoàng đế là Khánh Đô bá Đỗ Trọng chưởng quản võ tướng tứ vệ vốn do Tiêu Anh thống lĩnh, nhưng hắn bị Dương Bác cách chức, chuyển cho đệ đệ của Thành quốc công là Chu Hi Hiếu đảm nhậm.
Đó là kết cấu quân lực hiện nay của Đại Minh, Thẩm Mặc muốn động dao, chính là thập vạn kinh doanh, đương nhiên muốn để kinh quân nghe lời mới được.
Hiển giờ đề đốc kinh doanh là Định quốc công Từ Duyên Đức, có điều vị tiên sinh này tuổi cao, sức khỏe không tốt, năm trước xưng bệnh nằm nhà, đã xin từ chức mấy lần. Lần này Thẩm Mặc muốn cải cách, y không sai phái nổi quốc công gia, nên nhân cơ hội xin cho Tiêu Anh thế chỗ.
Nhưng Tiêu Anh xưng bệnh không nhận thánh chỉ, do đó Thẩm Mặc đành tới tần nhà mời hắn xuất sơn.
- Việc này ta không thể nhận.
Tiêu Anh không vòng vo, nói thẳng ra lo lắng trong lòng:
- Huynh biết ta đấy, Tiêu Tử Kỳ này không phải người sợ chuyện, nhưng bên ta tình hình phức tạp, bọn ta sống ở kinh thành hơn trăm năm, mắc míu quá sâu... Hiểu ý ta không?
- Hiểu, họ hàng dây mơ rễ má, sợ phá chén cơm của người ta thì Tiêu gia sau này không còn chỗ đứng ở kinh thành.
- Đúng thế, lại nói Định quốc công thân phận thế nào? Ta sao dám qua mặt?
Đại Minh giờ chỉ còn năm vị quốc công, Ngụy quốc công ở Nam Kinh, Mộc quốc công ở Vân Nam, ba vị Anh Định Thành quốc công ở kinh thành, địa vị hơn cả phiên vương cả đời chẳng được gặp hoàng đế.
Tiêu Anh chẳng phải là công thần khai quốc, chẳng phải là công thần Tĩnh Nạn, mà là quý tộc Mông Cổ quy phục thời Hồng Vũ, được ban cho họ Tiêu.
Vốn hắn chẳng đáng tính trong thế gia huân quý kinh thành, vì được tiên đế sủng ái, địa vị tăng vọt, thoáng có cái thế ngồi ngang hàng với ba vị đại quốc công, nên bị người ta ghen ghét.
- Ta không làm khó huynh.
Nghe hắn giải thích, Thẩm Mặc gật đầu:
- Nếu Định quốc công đồng ý thì sao?
- Sao đồng ý thực lòng được, nếu đại nhân ngài muốn làm chút việc, không chỉ ông ta mà cần hai vị quốc công nữa đồng ý, phải cả ba không ngáng đường thì mới thành công được.
- Nếu cả ba người bọn họ đồng ý thì sao?
- Thì tùy huynh điều khiển, bảo ta đi sang phía đông ta không đi phía tây, bảo ta đuổi chó ta không bắt gà.
Tiêu Anh vỗ bàn nói:
- Được.
Thẩm Mặc đứng dậy:
- Huynh ở nhà đợi nhé.
Tiêu Anh không biết y lấy đâu ra tự tin như thế, nhưng biết tên gia hỏa này nói được là làm được.
Định mưu trước rồi mới làm có cái lợi là tình huống nào cũng đã dự tính trước, hành động là trơn tru, gặp chuyện gì cũng có đối sách.
Chiều ngày hôm đó, Thẩm Mặc chuẩn bị lễ vật tới phủ Định quốc công.
Nhìn tường cao lợp ngói biếc kéo dài bất tận, cảm giác đi nửa ngày không tới cửa phủ, Thẩm Mặc không khỏi cảm khái:" Quả nhiên không sợ không biết hàng, chỉ sợ lấy hàng so hàng, vốn tưởng phủ Đông Ninh hầu đã ghê lắm rồi, hóa ra so với phủ quốc công, xách dép cho người ta cũng không xứng."
Đang nghỉ ngợi lung tung thì kiệu dừng lại, nhìn qua rèm Thẩm Mặc thấy đôi sư tử đá lớn, bảo bên ngoài:
- Đi bẩm báo một tiếng.
Hồ Dũng cầm danh thiếp vừa đi vừa trách:" Đại nhân bận tới hồ đồ rồi, quốc công gia đâu phải muốn gặp thì gặp? Chẳng may người ta không tiếp thì mất mặt."
Hắn ở kinh thành đã lâu, rõ đám quốc công gia này địa vị vững như tường đồng vách sắt, còn quan văn tuy có thể hiển hách nhất thời, nhưng chẳng ai có phú quý lâu dài... Dù Nghiêm Tung quyền khuynh đảo triều đình bao năm cuối đời còn phải trộm bánh trên mộ người ta mà ăn đó thôi.
Trong mắt thế gia huân quý, quan văn đấu đi đấu lại chỉ là trò hề, chẳng biết nhân vật chính diễu võ giương oai trên đài bị đánh cho vĩnh viễn không trở mình được.