Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1346: Nhân Nhân Tự Nguy (4)

Chương 1346: Nhân Nhân Tự Nguy (4)




Dịch: lanhdiendiemla.

Vì thế hai bên đạt thành hiệp nghị, Tiêu Anh làm đề đốc kinh doanh, Thẩm Mặc đã có thể thẳng tay làm việc, đầu tiên xử trảm 20 tên cầm đầu tập kích Vương Quốc Quang, hơn 70 tên còn lại phân phối đi Vân Quý.

Sau đó dựa vào uy hiếp này triển khai chỉnh đốn toàn diện trong quân doanh, thi hành chính sách "chia doanh luyện binh", bổ nhiệm Thích Kế Quang làm tổng lý luyện binh, phụ trách chuyện luyện binh...

Khống chế kinh doanh xong, Thẩm Mặc bắt đầu chỉnh đốn binh bộ, y hạ ngay hai ti Võ khố, Xa giá, đem quan viên tham ô ra trừng trị trước pháp luật..

Nếu chẳng phải hai tên thị lạng bất ngờ tử vong, không biết liên lụy tới bao người, nhưng khi mọi người cho rằng y sẽ triệt để khai chiến với Sơn Tây bang, hai bên đột nhiên giảng hòa.

Điểm chuyệt ngoặt tới từ một lần đàm thoại, hai bên tham gia là Thẩm Mặc và Vương Sùng Cố.

Đúng như trước kia y nói " huynh nhất định sớm tới tìm ta" cái cảm giác bị người ta nắm trong lòng bàn tay thật khó chịu, nhưng Vương Sùng Cố biết, bản thân thực lực Thẩm Mặc đã mạnh, lại giương cờ Từ Giai.

Còn bên Tấn đảng xảy ra vấn đề, Dương Bác đóng cửa đợi tội, Vương Quốc Quang ở nhà tu dưỡng, Cát Thủ Lễ cũng góp vui, xin về nhà phụng dưỡng mẹ giả...

Trước mặt đại địch, các vị đại lão nằm xuống giả chết, Tấn quần long vô thủ, cả phản kích cũng không có người dẫn đầu.

Vương Sủng Cố ngứa mắt với Thẩm Mặc, nhưng chưa tự đại tới mức mình có thể chống lại y.

Nghiêm trọng hơn, hắn không tìm ra tung tích hai lang trung bị bắt, ngay cả giết người bịt miệng cũng không thể, thứ hai kẻ đó nắm giữ, đủ cho hắn, thậm chó cả Dương Bác cũng phải vào đại lao.

Dù vậy Dương Bác vẫn không có hành động gì, bày ra bộ dạng tiêu cực đưa cổ chịu chém.

"Thật không biết đám lão già đó nghĩ gì?" Hắn đành tới chỗ Thẩm Mặc thỉnh tội, hi vọng vờ vịt tránh được kết quả xấu nhất.

Hôm đó Thẩm Mặc ở nha môn, sai người theo dõi nhân lúc không có ai, Vương Sủng Cố liền lẻn tới, tưởng gặp phải quát tháo chửi mắng, ai ngờ Thẩm Mặc ôn hòa cùng hắn hồi tượng lại năm xưa chung vai tác chiến ở đông nam.

- Khi đó may nhờ lão ca giúp một tay, nếu không ta không thể kiếm được nhiều lương thực như vậy.

Thẩm Mặc mặt đầy cảm kích.

Nhớ lại năm tháng hào hùng, Vương Sùng Cố cảm khái vô hạn:

- Đúng vậy chớp mắt cái đã mười năm mà như mới hôm qua.

- Không biết lão ca còn mấy phần hào tình năm xưa.

Vương Sùng Cố xoa đầu, nhìn thấy trên trường treo bức tranh chữ Hành Lộ Nan là Lý Bạch, mặt đầy phức tạp, ngâm:

-

Cốc vàng, rượu trong, vạn một đấu,

Mâm ngọc, thức quý, giá mười ngàn.

Dừng chén, ném đũa, nuốt không được,

Rút kiếm nhìn quanh lòng mênh mang.

Muốn vượt Hoàng Hà sông băng đóng,

Toan lên Thái Hàng núi tuyết phơi.

Lúc rỗi buông câu bờ khe biếc,

Bỗng mơ thuyền lướt cạnh mặt trời.

Đưòng đi khó! Đường đi khó!

Nay ở đâu? Đường bao ngả?

Thẩm Mặc thấy hắn dừng lại, cười nói:

- Còn hai câu nữa mà.

- Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày,

Treo thẳng buồm mây vượt biển cả!

Vương Sùng Cố cười khổ:

- Làm đâu phải dễ như nói, Giang Nam, hôm nay lão ca tới tìm đệ là muốn thẳng thắn.

Lòng thầm lo:" Đủ độ chưa nhỉ?"

Thẩm Mặc nghiêm mặt lại, nghe hắn trình bày:

- Giờ đây lão đệ đã moi cả gan ruột binh bộ ra, ta nếu không nói với đệ thì thực là trợn mắt nói dối rồi.. Mấy năm qua ta kéo bè kết phái, diệt trừ kẻ đối lập, đút lót hối lộ... Cái đầu này đủ chặt ba lần rồi.

Thẩm Mặc không lên tiếng, vì y chẳng có tư cách gì chỉ trích người khác.

- Ta luôn tự an ủi bình làm thế là vì bất đắc dĩ, ta không làm thế là khác người, sẽ bị xa lánh như Hải Thụy, ta không muốn thế. Ta cần quyền lực thực hiện... Tâm nguyện của ta.

Vương Sủng Cố cười thảm:

- Nhưng quay đầu nhìn lại, mỗi lần bất đắc dĩ đó như từng giọt mực nhỏ vào tim, từng giọt từng giọt một.. Hùng tâm, sớm đã vấy bẩn, thành hạng người năm xưa bản thân thống hận rồi.

Những lời này ít nhiều phát ra từ tận đáy lòng.

Có điều trước khi tới hắn phải nhẩm đi nhẩm lại vài lần mới nói lưu loát được như thế.

Thẩm Mặc thở dài:

- Ta há chẳng cũng thế sao...

Có vẻ như tin lời y.

- Giang Nam, lão đệ muốn xử ta đều là do reo gió gặt bão...

Đây vốn là vở kịch hắn dàn dựng trước, ai ngờ diễn đi diễn lại, thấy mình đáng chết thật.

- Ta muốn xử huynh thì đã chẳng cần lắm lời như thế.

Thẩm Mặc hai mắt quắc lên:

- Ta hỏi, tâm nguyện của huynh là gì?

- Tâm nguyện..

Vương Sùng Cố thất thần lẫm bẩm:

- Sắp quên mất rồi.

Thẩm Mặc biết hắn nói thật, vì y cũng có vấn đề tương tự.

Một lúc sau hắn mới thốt lên:

- Hà Sóc...

Đây không phải điều hắn dàn xếp trước.

Thẩm Mặc nheo mắt lại:

- Phục Sóc?

- Đúng thế, ngu huynh hơn hiền đệ 20 tuổi, người ở tuổi bọn ta có chung một tâm nguyện. Năm xưa Tằng đại soái ôm chí phục Sóc, đích thân lập kế hoạch, nhân sĩ thiên hạ không ai không chờ đợi, không ít thư sinh hận chẳng thể quẳng bút cầm lấy gươm đao.

- Nhưng về sau.. Ôi đại soái và Hạ các lão cùng gặp nạn.

Tuy chuyện đã qua bao năm, nhưng lòng Vương Sùng Cố vẫn như dao cắt:

- Tằng đại soái vì đại kế trăm năm của triều đình, không ngờ bị gian nhân hãm hại, liên lụy tới thê tử, xương cốt cũng chẳng thể đem về quê hương. Khi đó Cẩm Y vệ soát nhà, chỉ tìm được 50 lượng bạc trong nhà đại soái, ngay cả ma đầu như Lục Bỉnh cũng phải rơi lệ.

Rồi mày nhướng lên:

- Đại soái trước khi đi còn mãi không quên lẩm bẩm phục Sóc, bọn ta càng không quên. Từ đó trở đi, phục Sóc, tẩy oan cho đại soái là tâm nguyện cả đời của Vương Sùng Cố này.

Thẩm Mặc mìm cười đẩy một bản tấu tới trước mặt hắn.

Vương Sủng Cố thấy trên phong bì hàng chữ ngay ngắn "sớ xin bình xét lại Tằng Tiển Hạ Ngôn", đúng là bút tích của hắn, đó là tấu sớ hắn dâng lên vào tháng tư.

Nếu như không có tấu sớ này Thẩm Mặc không hiểu tiếng lòng của Vương Sùng Cố càng không khách khí với hắn như thế.

Trước kia chẳng phải kẻ này ngoài nghe trong chống, y đã chẳng phải ra tay, làm lộ một phần thực lực.

Đương nhiên cũng chẳng thể làm gì nổi hắn, Vương Sùng Cố không biết, Từ Giai và Dương Bát đã ngầm đạt thành hiệp nghị, để biểu thị phục tùng Sơn Tây bang nhường ra binh bộ, nhưng lợi ích ở Cửu biên không thể xâm phạm, đó là giới hạn, nếu lấn tới, Dương Bác không nhịn nữa.

Hiệp nghị này, Từ Giai có thể nói cho Thẩm Mặc, nhưng Dương Bác chẳng thể nói với Vương Sùng Cố, nên đóng cửa mặc cho Thẩm Mặc làm gì thì làm.

Hơn nữa có thể làm Thẩm Mặc phải làm kẻ ác một hồi, Dương Bác vui vẻ mà làm.

Đừng thấy gần đây Thẩm Mặc sát phạt quyết đáng rất uy phong, nhưng người làm quan biết, càng như thế, càng khiến người ta ghét. Trên quan trường, àng im tiếng càng phát tài. Phải làm chuyện đắc tội với người này, y cũng hết sức thống khổ, chẳng phải điều y mong muốn.

Nên suy nghĩ về lâu về dài, y phải tu bổ quan hệ với Vương Sùng Cố, may mà có ấn tượng với bản tấu kia, nên có đoạn mở đầu ở trên.

Vương Sùng Cố run rẩy mở trang cuối cùng ra, thấy "lời phải, lệnh lễ bộ mau mau đề xuất quy chế báo lên" bên cạnh là dấu ấn của hoàng đế.

- Nói thế...

Vương Sùng Cố không kìm được nước mắt:

- Đại soái rốt cuộc cùng được bình xét lại rồi?

- Đúng thế.

Thẩm Mặc rất kích động, nhưng y sớm tu luyện được tới độ ưu sầu không lộ ra ngoài, bình tĩnh nói:

- Điều này nghĩa là gì, huynh hẳn rõ hơn ta?

Vương Sùng Cố gật đầu:

- Có nghĩa là triều đình đã thừa nhận phục Sóc.. Là đúng.

Tới đó nghẹn ngào không nói lên lời nữa.

Thẩm Mặc đợi hắn bình tĩnh lại mới nói:

- Từ sau khi Tằng đại soái ra đi, triều đình không ai dám nói tới phục Sóc nữa, khiến cho tới nay có kẻ cho rằng không cần phục Sóc..

- Hoang đường.

Vương Sùng Cố quát xong vội thỉnh tội:

- Đại nhân thứ lỗi, hạ quan mạo phạm.

Hắn không dám cậy già xưng lão ca nữa.

Thẩm Mặc phất tay bảo hắn nói tiếp:

- Lời Tằng đại soái dùng cho bây giờ vẫn thích hợp, Hoa Hạ không phải họa do không binh, mà họa do không luyện binh. Chi phí phục Sóc, chỉ bằng chi phí một năm cho Tuyên Đại, địch sở dĩ xâm nhập thoải mái, vì khinh Trung Nguyên không còn ai...

Nói tới đó thấy Thẩm Mặc cười nhìn mình, mặt Vương Sùng Cổ đỏ lên:

- Hạ quan quên rồi...

- Không phải huynh quên, mà là chưa tới vị trí làm được, không làm không biết khó khăn nhường nào, một chút thiếu chu toàn thôi là có kẻ kéo chân, kẻ bản lĩnh lớn còn thừa dịp hạ ngươi.

Vương Sủng Cố vốn còn ca thán việc Thẩm Mặc chia doanh luyện binh, hiện giờ biến thành thông cảm:

- Đại nhân làm rất đúng, khó thì khó nhưng phải kiên trì.

- Giám Xuyên huynh, ta có việc muốn mời huynh làm.

Thẩm Mặc nghiêm nghị nói.

- Có hạ quan.

Vương Sùng Cố ngồi ngay ngắn đáp:

- Mời đại nhân phân phó.

- Vị trí năm xưa của Tằng đại soái ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có huynh thích hợp.

Quanh đi quẩn lại Thẩm Mặc đã xòe bài.

Đương nhiên vừa rồi chẳng phải lãng phí nước bọt, nếu y vừa mở đầu đã đề xuất yêu cầu này Vương Sùng Cố rất nhiều lý do chối từ, vì vào lúc này nếu đi có vẻ như bị đẩy khỏi kinh thành, nhưng Thẩm Mặc trải đường trước rồi, nhất là việc bình xét lại Tằng Tiển, trong mắt mọi người sẽ thành triều đình ủy thác trọng trách.

Quả nhiên Vương Sùng Cố sắc mặt biển đổi một hồi rồi đồng y, nhưng hắn chưa yên tâm:

- Vậy chuyện binh bộ sẽ ra sao?

- Truy tra sẽ có giới hạn, hơn nữa chư công binh bộ đều hiểu chuyện quân sự, sau này sẽ dùng tới.

Vương Sùng Cố cuối cùng yên tâm vui vẻ từ trị phòng Thẩm Mặc đi ra, làm thi vệ nhìn thấy ngẩn người:" Đây là người lúc nẫy đi vào như chết rồi đấy sao?"

Tới tận khi về đến thiêm áp phòng của mình, Vương Sùng Cố mới nghiền ngẫm lại, vỗ đầu mình:

- Khổ nhục kế không thành lại trúng hỗn chiến kế của người ta.

Có điều kết qua rnày còn chấp nhận được, Vương Sùng Cố không gây chuyện nũa. Đối phó với Hoắc Ký, Thẩm Mặc cũng tùy bệnh bốc thuốc, y cũng có lời ngon ngọt dụ hữu thị lang đại nhân đi Tuyên Đại làm tổng đốc.

Nhưng sự ôn hòa này chỉ tồn tại giữa cao tầng với nhau, kẻ dưới phải thành dê thế tội. Một ngày sau khi Thẩm Mặc thuyết phục được hai vị thị lang, y đưa tù phạm từ Cẩm Y vệ giao cho hình bộ. Kết quả một người sợ tội tự sát, một chết rét trong ngục, chấn động triều đình.

Vì thế không ai mặt mũi nào đi truy cứu những cô nhi quả phụ đáng thương nữa, vốn gia quyến phạm nhân phải đưa tới giáo phương ti, chỉ bị đưa về nguyên quán, giám thị chỗ ở, coi như hi sinh có chút giá trị.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch