Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1347: Thời Buổi Loạn Lạc (1)

Chương 1347: Thời Buổi Loạn Lạc (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Binh bộ, Đại học sĩ trị phòng (nơi chờ hoàng đế triệu kiến).

Thẩm Mặc khuôn mặt tươi cười nhìn hai vị quan viên tam phẩm trạc tuổi mình ngồi ở bên phải, chính là hai Binh Bộ Thị Lang tân nhiệm, Đàm Luân và Ngô Đoái.

Đàm Luân còn tốt, Ngô Đoái thì vẻ mặt kích động, lần này một hơi tăng qua tứ phẩm, từ ngũ phẩm lên hẳn tam phẩm, khiến cho tâm tình của hắn thật lâu rồi mà vẫn cứ lâng lâng.

- Hai vị đều là tri kỉ của ta.

Thẩm Mặc thản nhiên cười:

- Những lời khách sáo không nói nhiều nữa.

Nói rồi khuôn mặt nghiêm túc trở lại nói:

- Quan hệ của hai vị với ta trong triều ai cũng biết, nếu bị chụp cho cái tội nhiệm nhân duy thân là không xong đâu... Tử Lý huynh thì không nói, huynh vốn là quan tam phẩm, điều về làm Binh bộ thị lang thì không ai nói gì...

(nhiệm nhân duy thân: dùng người không khách quan)

Thoáng dừng lại nhìn sang Ngô Đoái, lại nói:

- Quân Trạch huynh thì không giống vậy, lẽ ra huynh nên đi lên từ binh bị một tỉnh, rồi sau đó mới làm chức thị lang này.

Vẻ mặt Ngô Đoái trở nên nghiêm túc, gật đầu nói::

- Lẽ ra nên như vậy.

- Nhưng chỉ có huynh làm hữu thị lang ta mới yên tâm.

Thẩm Mặc khẽ than một tiếng:

- Không biết là ta đang giúp huynh hay hại huynh.

- Đại nhân không nên nói vậy.

Ngô Đoái trầm giọng nói:

- Việc đại nhân làm, thuộc hạ ghi tạc trong lòng.

Nghe xong lời này, Đàm Luân không nhịn được liếc mắt sang, thầm nghĩ: "Xem ra không chỉ có dựa vào quan hệ, chí ít hào khí này cũng ít người có được".

- Xem ra là ta lo lắng quá.

Thẩm Mặc sờ sờ mũi, cười nói:

- Được, chúng ta thống nhất lần cuối, Vương Quốc Quang có lẽ sẽ không trở về.

Lần này vẻ mặt Ngô Đoái không có gì thay đổi, đối với việc Vương Quốc Quang không về Binh bộ hắn cũng không cảm thấy lạ. Nhưng trên mặt Đàm Luân lại lộ ra vẻ vui mừng, Thẩm Mặc có lẽ sẽ không tự rước lấy phiền toái, tám phần mười sẽ để Đàm Luân hắn tự mình kiêm nhiệm Bộ binh, cơ hội để phát huy năng lực cuối cùng cũng đến.

- Có người nói ta chuyên quyền độc đoán ở Binh bộ.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, rình chúng ta làm hỏng việc, xảy ra chuyện... Hắc hắc, người của thiên binh khoa (kiểu tòa án binh) đã ra tay trước, mắng chửi Thích Nguyên Kính thậm tệ, ha ha...

Hai vị thị lang biết Thẩm đại nhân đang vì việc Thích Kế Quang bị hạch tội mà căm tức, Ngôn quan cho rằng để một binh lính nắm giữ quyền lực lớn như vậy thật sự là quá nguy hiểm; hắn còn muốn điều binh phía nam lên phương bắc, chẳng may hắn có dã tâm thì khống chế làm sao?

Người lo ngại không chỉ có một hai người, Thẩm Mặc hàng ngày đều phải giải thích với họ, ngăn trở minh thương ám tiễn từ bốn phương tám hướng đánh tới.

- Thuộc hạ sẽ cẩn thận, cố gắng không gây thêm phiền phức cho đại nhân.

Hai người cam đoan nói.

- Nếu như vì giảm phiền phức mà bị vướng tay vướng chân...

Thẩm Mặc khoát tay nói:

- Ta đây cần gì phải tiếp tục cục diện rối rắm này?

Nói rồi lông mi nhếch lên:

- Hôm nay chúng ta cùng nắm chức nắm quyền, chính là muốn làm một phen đại sự, sao phải sợ hãi một chút lời nói ra nói vào?

Không cần biết trong lòng thế nào, nhưng đối với thuộc hạ không thể lộ ra vẻ kinh sợ.

Thấy hai người tập trung lắng nghe, Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Cố gắng làm việc hết sức, đừng để người khác bắt được lỗi, chỉ cần làm được, ta đảm bảo với hai vị, ngày nào ta còn thì hai vị còn.

- Vâng!

Đối với quan viên mà nói, có thể gặp được cấp trên như vậy thật là tam sinh hữu hạnh.

-o0o-

- Chúng ta bàn luận công việc một chút.

Thẩm Mặc nhìn Đàm Luân nói:

- Tử Lý huynh, nhiệm vụ của huynh là thúc đẩy cửu biên thay đổi chiến lược.

(cửu biên: chín trọng trấn vùng biên cương, gồm: Liêu Đông, Tuyên Phủ, Đại Đồng, Du Lâm, Ninh Hạ, Cam Túc, Kế Châu, Thái Nguyên, Cố Nguyên)

Đàm Luân gật đầu, hắn hoàn toàn hiểu ý của Thẩm Mặc, năm ngoái trong chiến dịch Vạn Toàn, bọn họ từng nghiên cứu qua sách lược biên phòng của Đại Minh, cuối cùng cho rằng cần phải phân làm ba bước. Bước đầu tiên, chuyển từ phòng ngự bị động sang phòng ngự chủ động; bước thứ hai sẽ tiếp tục chuyển từ phòng ngự chủ động sang phản công chiến lược; thứ ba thực hiện áp chế toàn diện Mông Cổ. Mỗi một bước đều lập ra kế hoạch cụ thể, toàn bộ kế hoạch sẽ được thực hiện trong khoảng mười đến mười lăm năm.

- Huynh ở Tuyên Đại (Tuyên Phủ và Đại Đồng) làm rất tốt.

Thẩm Mặc tán dương:

- Giúp cho Mã Phương và Doãn Phụng có thể tiến công vào mùa xuân, khiến cho thế lực ở biên cương được mở rộng.

- Thuộc hạ không dám kể công, việc này chủ yếu là do Mã tổng binh đề nghị.

Đàm Luân khiêm tốn nói:

- "Địch muốn động đến ta thì ta động trước, đánh địch ngay trong biên giới địch", những lời này Mã tổng binh đã hô hào đến hai mươi năm, thuộc hạ chỉ mượn dùng mà thôi.

- Huynh không cần khiêm tốn.

Thẩm Mặc giơ tay nói:

- Không có huynh toàn lực ủng hộ, ở giữa bày mưu tính kế, thì chiến thắng đâu dễ dàng đến vậy.

- Đại nhân quá khen.

Đàm Luân mặc dù cố gắng thận trọng, nhưng vẫn không giấu nổi một tia đắc ý. Bản thân tuy làm tổng đốc không được một năm, nhưng những sự thay đổi ở biên phòng Đại Minh, đều có nguồn gốc từ hắn mà ra.

Có thể nói, bốn mươi lăm năm Gia Tĩnh chính là bắt đầu ác mộng của Yêm Đáp Hãn. Liên tục là những chiến thắng vang dội, đập tan những chiến thắng oanh liệt của Yêm Đáp Hãn trước đây, khiến cho đám người Đàm Luân, Mã Phương lên như diều gặp gió, một bước trở thành "Biên soái võ công chi thủ". Quan trọng nhất là ba người quyền khuynh một phương ở Tuyên Đại - tổng đốc Đàm Luân, tổng binh Mã Phương, Doãn Phụng, cuối cùng cũng có đất dụng võ, thực hiện sách lược tác chiến của bọn họ, lúc trước người Mông Cổ đến Đại Minh như vào chỗ không người, Đại Minh phòng ngự bị động, nhưng cục diện một chiều này cuối cùng cũng đã nghịch chuyển.

Cái gọi là "Địch muốn động đến ta thì ta động trước, đánh địch ngay trong biên giới địch" đã chuyển thành tiếng lóng trong giang hồ, chính là - tiên phát chế nhân, dĩ bạo chế bạo. Năm xưa các đời biên tướng của Đại Minh ở bắc cương đều vì sợ Hồ kỵ đông đảo, cho nên trường kỳ bế quan tự thủ cầu thái bình, đã thành cố tật. Nhưng mấy người Đàm Luân cùng Mã Phương không chút do dự, đi trên con đường của kẻ mạnh, đi đầu tạo nên cuồng phong ở bắc cương.

Nhưng "Địch muốn động đến ta thì ta động trước" nói thì dễ, làm mới khó. Vì để thực hiện tiên phát chế nhân, nhiều năm trước Thẩm Mặc đã sai Cẩm Y Vệ thâm nhập vào Mông Cổ. Việc hiểu rõ đối phương chính là sự chuẩn bị tốt nhất cho tương lai sau này, Lục Cương cùng đám người Thập tam thái bảo chắc chắn sẽ gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ.

Bọn họ ra lệnh cho thủ hạ hóa trang lẫn vào nạm dân bị quân Mông Cổ bắt đi, rồi tìm cơ hội trà trộn vào nằm vùng; đối với những tên Hán gian mà Yêm Đáp tín nhiệm cũng không tiếc trả giá mà khổ tâm xúi giục, dần dần tạo thành nhiều vị "Tuyến dân" (cơ sở ngầm, nội ứng); rồi tìm cách cài mật thám lẫn vào trong đó. Những người này đã được Cẩm Y Vệ lựa chọn cẩn thận, không ngừng truyền về các tin tức tình báo, vì thế đám người Đàm Luân, Mã Phương mới có thể đối đầu với bộ tộc Thát tử, đặc biệt là hoạt động của Yêm Đáp Hãn nắm rõ như lòng bàn tay.

Tướng soái Tuyên Đại không tiếc lời khen: "Hồ kỵ đi đến mặc dù nhanh, nhưng khó thoát tai mắt của Cẩm Y Vệ", chính là sự biết ơn tốt nhất đối với họ.

Bằng sự thành công trong tình báo, Đàm Luân bắt đầu thực hiện mưu tính, để cho Mã Phương mạnh dạn thực hiện chiến lược "Tiên phát chế nhân", mỗi khi tin tình báo Yêm Đáp Hãn xâm chiếm được truyền tới, Mã Phương sẽ phái đi "Mã gia dũng sĩ" của mình, tạo thành hơn mười phân đội từ ba mươi tới bốn mươi người, bí mật tiến tới biên giới giữa hai nước. Tới khi người Mông Cổ tiến hành xâm chiếm ồ ạt, toàn bộ gia binh lập tức hành động, điên cuồng đánh vào hậu phương của địch, hoặc cướp ngựa, hoặc đốt cháy bãi cỏ, hoặc tập kích quân nhu lương thảo, phối hợp với bộ đội chủ lực tiền hậu giáp kích, đập tan sự xâm lấn của người Mông Cổ.

Ngoài ra, Mã Phương cùng Doãn Phụng còn tổ chức bộ đội chủ lực, nhiều lần tập kích bộ lạc Thát tử với quy mô lớn, hai người có khi tự mình đốc chiến, có khi lại phái phó tướng, một năm có đến mấy lần ra quân, đánh cho Thát tử thiệt hại vô số, có một lần Mã Phương tự mình dẫn khinh kỵ binh thâm nhập vào trong đất địch sáu trăm dặm, liên tiếp phá huỷ hơn hai mươi bộ lạc lớn nhỏ, làm suy yếu bộ lạc có thực lực mạnh nhất của bọn chúng, cuối cùng còn diễu binh xung quanh lăng Thành Cát Tư Hãn, khiến cho các bộ lạc Mông Cổ khiếp sợ.

Đương nhiên để có được thành công thì cũng phải trả giá, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Tháng sáu năm nay, Mã Phương cùng Doãn Phụng suất lĩnh chủ lực, tách ra xuất kích ghềnh Bắc Sa, thực hiện ý đồ cũ làm tiêu hao chủ lực Yêm Đáp Hãn, nhưng Yêm Đáp Hãn đa mưu túc trí, khéo léo tránh được quân tiên phong của Minh quân, lại tập kích bất ngờ Tuyên Phủ, công phá trọng trấn Long Khánh, sau đó Tuyên Đại từ tổng đốc tới tổng binh, đều bị Ngự sử buộc tội làm ngơ để địch nhân xâm nhập.

Nếu là ngày xưa thì tội danh này cũng đủ để hai tổng binh phải bãi quan về nhà, nhưng vì Thẩm Mặc sắp xếp ổn thỏa, cho nên chỉ bị triều đình khiển trách giáng xuống một cấp, các công lao trước đây đều bị bãi bỏ, lệnh cho phải lập công chuộc tội, sau đó trong một lần bất ngờ đánh Hồi Hột, với chiến công suýt nữa thiêu được vương đình của Yêm Đáp, mà tất cả đã được phục hồi nguyên chức, thậm chí còn được khen thưởng lớn.

Chính là trên dưới một lòng, mạnh mẽ cùng tấn công, mặc dù Yêm Đáp đôi khi cũng thắng trận, nhưng đối với đám người Mã Phương hắn càng ngày càng sợ hãi, không cần hắn ra lệnh, người Mông Cổ đã mang bộ lạc rời xa biên cảnh, thàn rằng bớt đi một ít mục trường, còn hơn phải sống trong cảnh ngày đêm lo lắng. Từ trong tiềm thức chỉ muốn tránh những hung thần ác sát này... Một ví dụ rõ ràng nhất, đó là những nơi Thát tử quấy nhiễu từ trước đến nay như Duyên Tuy (Du Lâm), Ninh Hạ, Cam Túc, bởi vì nhìn cái gương Tuyên Đại mà không dám động tới nữa. Tính ra từ đó đến giờ cũng chỉ có một lần bị tập kích mà thôi, nếu không phải do đám người Mã Phương sơ suất, bọn chúng cũng không thể thực hiện được.

Chính thắng lợi trên chiến trường của bọn họ làm Thẩm Mặc thêm vững tin, cũng khiến sự cản trở đối với cải cách quân sự của Thẩm Mặc được giảm bớt.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch