Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1349: Thời Buổi Loạn Lạc (3)

Chương 1349: Thời Buổi Loạn Lạc (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

Mặt trước phủ Thành quốc công cùng Định quốc công tựa như được đúc ra từ cùng một khuôn, có điều cũng khó trách, vì quy định như thế cũng chỉ có thể làm theo như thế, ngói nhiều hơn một viên, hoặc thiếu đi một viên đều không được. Đương nhiên hậu phủ chắc chắn là mỗi người một vẻ, nhưng Thẩm Mặc không quen Thành quốc công, cho nên y cũng không có cơ hội ra hậu viện để nhìn.

Nhưng Thành quốc công cũng không để Thẩm Mặc phải đợi lâu, mau chóng mời y vào đại sảnh, còn đích thân mời y ngồi xuống. Thẩm Mặc không vì được yêu quá mà sợ, nhưng y cảm giác Thành quốc công ân cần tới mức này chắc chắn có việc muốn nhờ.

Ông ta không nói, Thẩm Mặc cũng không hỏi đến, y đưa tấu chương để ông ta ký lên, sau đó ngồi nói chuyện phiếm, cũng không vội ra về.

Thành quốc công Chu Hi Trung tuổi cũng đã năm mươi, nhưng luôn chú ý chăm sóc bản thân nên trông trẻ hơn tuổi rất nhiều, ông thấy Thẩm Mặc không chủ động đặt câu hỏi, đành phải mở miệng nói:

- Có một chuyện muốn cùng Thẩm Tương nói một chút.

- Công gia cứ nói.

Thẩm Mặc trong lòng mấp máy, ân cần nói.

- Nghe nói hoàng thượng muốn cho cấm quân tứ vệ làm Ngự Mã giám.

Thành quốc công nhíu mày nói:

- Còn muốn một lần nữa phái giám quân đến tam đại doanh.

Tin tức này quả thật không hay, nhất là tin tức trước, vì huynh đệ của ông còn đang chưởng quản cấm quân.

- A...

Thẩm Mặc bình tĩnh nói:

- Công gia nghe ai nói vậy? Sao ta không biết chút gì?

- Hãy nói cho Thẩm Tương biết đi.

Thành quốc công nói:

- Trong cung có người tới đây, nói qua cho ta biết chuyện này.

- Là ý của hoàng thượng sao?

Thẩm Mặc nheo mắt hỏi.

- Chắc chắn hoàng thượng đã biết rõ.

Thành quốc công nói:

- Ngươi cũng không phải không biết, vị kia có tiếng là ưa nịnh, chỉ cần người bên cạnh nói khéo một chút, rất có thể vị kia sẽ gật đầu.

- Ừm...

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Công gia thấy sao?

- Ta?

Thành quốc công lặng lẽ cười nói:

- Không nói gạt ngươi, ta không hề muốn. Hôm nay giao cho thái giám làm một chuyện, hy vọng không có điều gì sai lầm, nhất là chưởng quân... Thẩm Tương muốn cải cách quân chế, nhất định không thể để bọn họ trà trộn vào.

Thẩm Mặc liếc ông ta một cái, thầm nghĩ chuyện này là của ông chứ, lôi ta vào làm chi? Ngoài miệng thì cười nói:

- Chuyện này cũng chưa chắc đã đúng.

- Có lẽ vậy.

Thành quốc công vui vẻ nói.

- Vậy tấu chương của công gia có dâng lên hay không?

Thẩm Mặc nhìn ông ta hỏi.

- Ha ha...

Ý của Thẩm Tương thế nào?

- Ha ha...

Thẩm Mặc cười rộ lên, nhìn Thành quốc công nói:

- Công gia cứ tự quyết định.

-...

Biết bản thân không cách nào nói lại Thẩm Mặc, cuối cùng Thành quốc công không vòng vo nữa:

- Ta không muốn dâng bản tấu này lên, nhưng bọn họ giả truyền thánh chỉ, ta cũng đành phải tuân theo. Mong đại nhân nghĩ cách giúp, xem có thể vẹn toàn...

Nói rồi ôm quyền nói:

- Ân tình này bản công ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu có gì cần tới, bản công chắc chắn toàn lực hồi báo.

- Công gia đừng đa lễ.

Thẩm Mặc trầm ngâm chốc lát, rồi mới nói nhỏ:

- Bọn họ có thể làm gì được công gia?

Giọng điệu trở nên lạnh nhạt:

- Không ai muốn trở về thời Chính Đức cả, mọi người đều phải cùng nhau cố gắng, nếu như công gia thỏa hiệp, quan văn sẽ càng cảm thấy chuyện không liên quan tới mình.

- Lẽ nào...

Thành quốc công phát sầu:

- Không có cách nào khác sao?

- Phải dứt khoát rõ ràng.

Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Không thể có cách vẹn cả đôi đường.

- Ôi...

Thành quốc công không nói gì nữa, mãi cho đến lúc tiễn Thẩm Mặc ra về vẫn còn thấy không yên, xem ra trong lòng đang rất khó xử.

-o0o-

Ngồi trong kiệu về phủ, Thẩm Mặc trầm tư suy nghĩ, kỳ thật ý đồ của thái giám đều bị y phát hiện... Xem ra việc thái giám liên hệ với đại quan là không sai, bọn thái giám sớm thử qua ý tứ của y, nhưng bị y khéo léo từ chối, cho nên bọn chúng mới trở lại tìm Chu Hi Trung thử vận may, nếu như không tìm được câu trả lời từ Thành quốc công thì rất có thể bọn chúng sẽ trực tiếp du thuyết hoàng đế, để giao cho bọn chúng việc này.

Suy đoán này rất phù hợp với thực tế, bởi vì Long Khánh không giống với cha, hắn cực kỳ ỷ lại hoạn quan bên người, từ lúc đăng cơ đến nay liên tiếp đề bạt hoạn quan, còn ban cho rất nhiều vinh dự đặc biệt. Dù còn trong thời gian chịu tang, nhưng hắn đã không đợi được mà thưởng cho hơn năm mươi người theo hắn từ lúc còn là thái tử, trong số những người cũ trong cung, người có công cũng hơn hai mươi người, con em của chúng làm quan viên Cẩm Y Vệ đều được hưởng lợi.

Tỷ như tiền nhiệm Ti Lễ thái giám Hoàng Cẩm, có cháu Hoàng Phổ làm chỉ huy Cẩm Y Vệ, tới khi lão ta từ nhiệm tổng quản đi Nam Kinh dưỡng lão, Long Khánh lập tức gia phong cháu ông ta lên làm đô đốc, lo sự vụ Cẩm Y Vệ. Tháng sáu năm nay Hoàng Cẩm ốm chết, lại chấp thuận cầu xin của Hoàng Phổ, ban cho sáu tộc nhân của Hoàng Bảo làm Cẩm Y Vệ, thủ mộ cho Hoàng Cẩm. Ti Lễ giám lại tấu xin, lệnh ba mươi người nhà Hoàng Bân vào Ngự Mã giám làm dũng sĩ.

Như vậy chỉ vì một thái giám Ti Lễ giám mà trong Cẩm Y Vệ, từ đô đốc đến các chức quan thêm bảy người, dũng sĩ Ngự Mã giám ba mươi người, còn thêm sáu người thủ mộ, ân sủng to lớn, còn hơn cả cửu khanh, các quan còn xa mới bằng, có thể nói một người được sủng ái thì gà chó cũng được lên tiên.

Còn phong thưởng của đại đương cận thị (hoạn quan cạnh hoàng đế) mặc dù không bằng, nhưng cũng không kém là mấy, chỉ trong một năm ngắn ngủi, trong Cẩm Y Vệ, Ngự Mã giám xuất hiện thêm gần nghìn quan quân, tình trạng rất lộn xộn. Việc này đương nhiên làm trong ngoài triều giận dữ, nhưng vì những phong thưởng này do hoàng đế độc đoán, không bàn bạc trên triều, cho nên đại thần có muốn cũng không xen vào được. Còn về can gián cũng có không ít Ngôn quan chỉ trích, nhưng với oán niệm của Long Khánh với họ, luôn cho rằng "Ngay cả chuyện riêng của mình mà bọn chúng cũng muốn can dự vào", cho nên Long Khánh cũng không thèm để ý.

Quả vậy, từ sau khi Cao Củng lui về, Long Khánh đối với ngoại thần ngày càng chán ghét, thậm chí cho rằng ngoại trừ Thẩm Mặc, Trương Cư Chính cùng những người theo hắn từ ngày còn là thái tử ra, còn lại đều cho hắn là kẻ xấu, cho nên hắn không chịu gặp ngoại thần, đã có đến hơn nửa năm hắn không lên triều, bỏ bê chính sự. Cả ngày ở hậu cung ngoài việc tới chỗ các cung tần thì là chơi đùa với lũ thái giám. Đằng Tường, Mạnh Xung của Ti Lễ giám luôn ra sức làm vừa ý hắn, sự việc nổi tiếng nhất chính là tái hiện lại Ngao sơn đăng của tiền triều... Tại hồ Bắc Hải dựng một đăng lâu cao mấy trượng, trên bố trí đến mấy vạn đèn lồng các loại. Sau đó hoàng đế ngồi trên hoa thuyền suốt đêm yến tiệc, như lạc vào tiên cảnh, vô cùng hài lòng.

Tuy nhiên số tiền chi ra để có sự hài lòng đó không tính nổi. Đương nhiên phần lớn đều rơi vào túi của lũ thái giám, còn lừa được Long Khánh hoàng đế tước thưởng của lục khanh. Điều này làm cho thế lực của hoạn quan ngày càng bành trướng, lợi dụng chiêu bài của hoàng đế vơ vét mỹ nữ, sai người đến các nơi đòi cống vật quý hiếm, ở kinh thành trắng trợn cướp mồ hôi nước mắt của nhân dân... Mặc dù sau đó đã bị Cao Củng nghiêm khắc trừng phạt, nhưng do được Long Khánh hoàng đế hết sức che chở, cho nên bọn chúng chẳng mảy may ảnh hưởng gì. Đến khi Từ Giai khiến Cao Củng lui về thì bọn chúng lại càng được thể không coi ai ra gì, không chỉ mở ra hoàng điếm (của hàng của vua), thu thuế mới, thậm chí được đằng chân lân đằng đầu, bắt đầu triển khai thế lực ra ngoài triều.

-o0o-

Thiệt thòi đầu tiên tất nhiên là Hộ bộ, bởi vì bọn họ luôn để mắt tới thái giám.

Thượng thư Hộ bộ Cát Thủ Lễ đến kỳ kiểm tra, phát hiện thuế khóa của vùng Thái Hòa sơn không bằng một phần mười năm ngoái. Truy ra mới biết được tiền thuế đa phần đã bị lũ giám thuế thái giám mới biển thủ mất... Mặc dù theo quy định việc xử lý tiền thuế phải do quan phủ địa phương và giám thuế thái giám cùng làm, nhưng trên thực tế mọi việc đều do trung quan (hoạn quan, quan trong triều) cố tình chiếm hết. Vì vậy thượng thư Cát Thủ Lễ mới tấu lên, chiếu theo thông lệ thời Gia Tĩnh, lệnh cho phủ, án quan chọn ra một người chuyên thu thuế ở ngoài, không cho nội thần can thiệp.

Lúc đầu hoàng đế không những không đồng ý, mà còn làm ngược lại. Cát Thủ Lễ bất đắc dĩ đành phải tấu lên:

- Thần ngu muội không thể theo lệnh, mạo phạm thiên uy, tội ác tày trời, nhưng thần làm đúng chức trách, thấy kẻ gian đục khoét không từ công quỹ, chỉ muốn thu lại tiền của cho triều đình.

Cuối cùng hoàng đế trách ông kháng chỉ, còn nhiều lần dâng tấu quấy nhiễu, vốn định bãi chức nhưng vì niệm tình ông công lao gian khổ, cho nên "chỉ" tước bổng lộc nửa năm.

Đây quả là chuyện không thể tưởng tượng nổi, với một vị quan tài chính đại thần luôn làm việc tận tụy theo chức trách thì việc yêu cầu hoạn quan giao tiền sung quỹ quốc gia là chuyện đúng đắn, sao lại bị phạm vào tội "mạo phạm thiên uy, tội ác tày trời?" Càng không tin được hơn nữa là chính vì chuyện này mà ông bị khiển trách, bị cắt bổng lộc! Quả thật không còn đạo lý, không coi quốc pháp ra gì.

Cát Thủ Lễ từ khi nhậm chức tới nay luôn vì việc chống lại hoạn quan xâm quyền, bảo vệ công quỹ mà phải chịu sự uất ức kiểu này. Hoàng đế lúc nào cũng theo ý mình che chở cho bọn thái giám, cho nên bọn chúng càng làm càn, trăm phương nghìn kế nghĩ cách chiếm đoạt quốc khố, có một lần gần đây, bọn chúng lấy lý do phải thay đổi trang phục cho hoàng đế, thái tử, quý phi, mà tiền trong cung không đủ, nên mang trát tới đòi Hộ bộ phải chi ra hai mươi vạn lượng.

Cát Thủ Lễ đương nhiên là không đồng ý, ông lấy lý do trát không có ấn, không có ký tên, làm sao biết thật giả để từ chối, còn nói giữ quốc khố là nhiệm vụ mà hoàng đế trao cho Hộ bộ, nếu lần này đưa tiền thì sẽ tạo tiền lệ xấu cho lần sau. Nhưng hoàng đế lại nghe lời xúi giục của thái giám, không những không tuyên dương đại thần tận tâm, ngược lại còn tức giận hạ chỉ trách cứ, phạt bổng lộc nửa năm, còn tiếp tục lấy tiền trong quốc khố ra dùng.

Mặc dù Cát Thủ Lễ đến giờ vẫn chưa từ chức, nhưng đã lao lực quá độ, mấy ngày liền ốm đau nằm nhà, chẳng qua là cố gắng kéo dài mà thôi.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch