Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 1357: Loạn Trung Thu (5)

Chương 1357: Loạn Trung Thu (5)




Dịch: lanhdiendiemla.

Hoàng hậu thì lạnh nhạt, quý phi nói đầy ẩn ý, làm cho Nhược Hạm như ngồi trên đống lửa.

Không khí căng thẳng đến nỗi Thẩm Mặc ngồi ở bàn bên cũng cảm nhận được, y nhân lúc thức ăn được mang lên thì nhìn sang phu nhân với ý cổ vũ: nàng cố chịu đựng đi chút nữa đi, ta cũng đâu có thoải mái gì.

Cũng may Nhược Hạm cũng không phải là nữ tử tầm thường, kiên trì giữ thái độ ung dung suốt bữa tiệc... Cuối cùng đúng như Thẩm Mặc nói, thấy hoàng đế dùng xong bữa, hoàng hậu liền đứng dậy xin cáo lui, quý phi nương nương cũng dẫn theo thái tử rời khỏi.

Nếu chỉ có mình Thẩm Mặc thì nhất định sẽ bị hoàng đế giữ lại, nhưng vì cả nhà có bốn người nên y mới có thể cáo từ được. Lúc này hoàng đế vẫn chưa hết chuyện, nhưng các phi tần mỹ lệ còn đang chờ hắn, nên mọi người bèn ai về nhà nấy, vui với gia đình mình...

Trên đường về nhà, Nhược Hạm cũng không phải giữ bộ mặt ung dung nữa, khổ sở nói:

- Đây là yến hội ư, quả thật là khổ thân.

Thẩm Mặc ôm Bình Thường đang ngủ, mỉm cười an ủi thê tử:

- Còn nhớ ngự sử, thượng thư Chiêm Ngưỡng Tí nói hoàng thượng và hoàng hậu không ở chung chứ? Thật ra vì hoàng hậu nương nương ăn chay niệm phật nhiều năm, nếu không phải lễ tết cũng không gặp hoàng thượng... Tính tình lạnh nhạt cũng có thể hiểu được.

Tâm tình Nhược Hạm tốt hơn được một chút, hỏi:

- Vậy còn Lý nương nương, thiếp cảm thấy hình như bà ta có thành kiến với thiếp?

- Đừng nghĩ quá lên thế.

Thẩm Mặc cười nói:

- Lần đầu tiên gặp mặt, nói gì đến thành kiến.

- Không phải.

Nhược Hạm lắc đầu nói:

- Thiếp tin vào trực giác của mình.

- Vậy có lẽ bát tự của các nàng không hợp.

Thẩm Mặc thấy không có gì nghiêm trọng thì cười nói:

- Suy nghĩ làm gì cho khổ, đời này hai người gặp nhau được mấy lần chứ?

(bát tự: còn gọi là tứ trụ, dùng thiên can địa chi biểu thị năm, tháng, ngày, giờ sinh của người đó, dùng để xem mệnh)

- Cũng phải...

Nhược Hạm gật đầu ra hiệu không còn suy nghĩ việc này nữa. Nhưng không khí trong xe càng thêm kỳ lạ, phụ thân và mãu thân đều không nói gì, làm cho Thập Phân bên cạnh lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Sao không nghĩ gì nói đấy cho đỡ phải suy nghĩ? Về nhà phải thảo luận với A Cát mới được.

-o0o-

Cứ như vậy một đêm không nói chuyện. Đến sáng ngày hôm sau trời mưa mưa nhỏ, Thẩm Mặc đến giờ dậy tới nội các họp. Không biết có phải y quá mẫn cảm không, mà cảm thấy mấy vị trong nội các đang nhìn y với vẻ kỳ lạ. Thẩm Mặc cũng biết, nếu như không phải y biết giữ mồm miệng, thì rất có thể tại yến tiệc tối qua đã chuốc họa rồi...

Ngươi may mắn bị người khác đố kỵ, cũng chẳng có cách nào mà tránh, Thẩm Mặc chỉ có thể làm bộ không biết, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Xem ra lại phải giả cừu một thời gian rồi. Quả nhiên cả buổi họp, Từ Giai không hỏi hắn lấy một câu, nếu đổi lại là ngày thường, chỉ cần là vấn đề quan trọng thì Từ Giai chắc chắn sẽ hỏi ý kiến y.

Thẩm Mặc trong lòng cười khổ, đành phải vểnh tai yên lặng mà nghe, nhưng có việc khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là trong buổi họp lại đưa ra một loạt việc sắp xếp nhân sự quan trọng... Đầu tiên là việc Cát Thủ Lễ lần thứ bảy dâng đơn xin từ chức, lần này thì nội các cũng phê chuẩn; mà người kế nhiệm lại là tên đánh chết không về Binh bộ Vương Quốc Quang; còn Binh bộ thượng thư tiếp tục do Dương Bác kiêm nhiệm. Ngoài ra, đơn từ chức của Lôi Lễ cũng được chấp thuận, chức Công bộ thượng thư của ông giờ giao cho Đô ngự sử Chu Hành, còn vị trí của Chu Hành thì do Đô ngự sử Vương Đình Tương tiếp lấy. Vì đều điều chuyển quan viên cùng cấp nên không cần đình thôi, chỉ cần mượn danh nghĩa của hoàng đế để hạ chỉ.

(đình thôi: xin sự đồng ý của cấp trên)

Việc nhân sự của triều đình đều nằm trong tay Từ Giai, lão lợi dụng đủ loại bố trí sắp xếp, với thế lực các nơi hoặc kéo hoặc đè nhằm bảo vệ quyền uy của bản thân. Lần điều chuyển này đắc ý nhất là Trương Cư Chính, Cát Thủ Lễ cuối cùng cũng bị đẩy đi, Hộ bộ thượng thư Vương Quốc Quang thì là người thân cận của lão, mây tan trăng sáng, cuối cùng lão đã có thể rảnh tay rảnh chân để làm một số chuyện.Còn người không vui nhất là Chu Hành, từ một tả Đô ngự sử uy nghiêm, lại phải chuyển sang làm chức vị kém nhất Công bộ, mặc dù phẩm cấp không đổi, nhưng có khác nào bị giáng chức. Nguyên nhân mọi người đều rõ, chính là vì thái độ trung lập của hắn trong phong trào Đảo Củng nên mới vậy. Nhưng tính ra hắn cũng được làm đúng sở trường, cũng không hẳn là quá tồi tệ... Vì thế lực của mình đạt được lợi ích to lớn, cho nên Từ Giai cũng không thèm tính toán với Chu Hành, mà để cho hắn chút mặt mũi.

Về phần Vương Đình Tương được lên chức, là vì trong Đảo Củng đã không để ý tới thể diện, mà xin thưởng cho binh sĩ.

Thật ra mọi người thấy Thẩm Mặc mới là người phải chịu thiệt thòi lớn nhất, khó khăn lắm mới làm cho Binh bộ bền vững như vậy, lại bị lão Dương Bác chặn ngang. Nhưng Thẩm Mặc không thấy như vậy, nếu lúc trước y xử lý tốt quan hệ với Tấn đảng... như việc Vương Sùng Cổ đè nén Hoắc Ký, hoặc là thế lực Sơn Tây bang ở trong quân, thì đương nhiên sẽ không bị phản lại. Nhưng từ trước đến nay y luôn giữ thái độ ôn hòa trong hành xử, luôn cố gắng tránh xung đột đến mức thấp nhất, trước sau đều cố gắng duy trì mối quan hệ với Tấn đảng, cho nên mặc dù đối phương có được Binh bộ, nhưng y cũng có được ba tổng đốc vùng cửu biên, có được có mất như vậy vẫn có thể chấp nhận được.

Vả lại y cũng không phải thánh nhân chuyển thế, mặc dù đã thả hai lang trung ra, nhưng y vẫn còn nắm trong tay rất nhiều bằng chứng, nếu đối phương thật muốn chơi đùa, thì y cũng không ngại mà theo tới cùng. Dạ yến tối qua dường như đã dẫn tới phiền phức hôm nay, nhưng với lão Dương Bác dối trá, Thẩm Mặc cũng không muốn xung đột với hắn.

Còn nếu có việc ngoài ý muốn cũng không sao, binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn, bây giờ cứ thảnh thơi cần gì phải nghĩ.

-o0o-

Họp xong Thẩm Mặc cũng không lưu lại mà đi thẳng tới Binh bộ, việc cải cách quân sự đang ở vào giai đoạn bắt đầu, mặc dù hai thị lang có thể đảm nhiệm gần hết các nhiệm vụ, nhưng những việc quan trọng vẫn cần y tới quyết định... Về phần Từ Giai thì cứ đợi qua vài ngày cho lão bình tĩnh lại rồi nói.

Rời khỏi cực môn, chợt Thẩm Mặc thấy xa xa phía sau quy cực môn hình như có bóng người nhấp nhoáng, cờ trắng các loại. Y không khỏi nhướng mày, không biết là đã xảy ra chuyện gì, hình như có người lại muốn gây chuyện thị phi thì phải. Để tránh bị liên quan, gặp phiền phức, y liền tỏ vẻ không biết gì mà đi ra ngọ môn, thẳng tới Binh bộ.

Vừa tới Binh bộ, y đã thấy các quan viên châu đầu ghé tai, nhưng y vừa vào là lập tức lặng ngắt như tờ, ai lại làm việc người nấy. Từ khi phổ biến biện pháp tỉ thí tới nay, Thẩm Mặc không cần ngày nào cũng phải nghiêm khắc, mà kỷ luật cứ dần dần được hình thành.

Thẩm Mặc gọi Võ tuyển ti lang trung Vương Khải Minh, sau đó trở về trị phòng của mình. Thư lại vừa mới pha trà thì Vương Khải Minh cũng vừa tới, hắn nhìn thư lại kia nói:

- Đi đi, ở đây đã có ta.

Thư lại liền khom người lui ra.

- Đại nhân, ngài tìm thuộc hạ?

Đợi thư lại ra ngoài, Vương Khải Minh liền khom người nói.

- Đang bàn luận chuyện gì vậy.

Thẩm Mặc không nhìn hắn mà mở công văn báo cáo hôm nay ra xem.

- Phu nhân của Binh khoa Cấp sự trung Thạch Tinh đã chết.

Vương Khải Minh nói nhỏ.

- Vì chuyện đình trượng ngày hôm qua?

Thẩm Mặc khựng lại hỏi.

- Vâng.

Vương Khải Minh gật đầu:

- Phu nhân của hắn nghĩ rằng hắn phải chết, cho nên đã ở nhà treo cổ tự tử, đến khi người lục khoa mang hắn về nhà thì người đã chết rồi...

Nói rồi thở dài một tiếng:

- Phu nhân này tuy hành động khờ dại, nhưng cũng là một liệt nữ.

- Thảo nào...

Thẩm Mặc nhớ lại sự việc đằng xa quy cực môn, trầm giọng hỏi:

- Chuyện này đã truyền ra rồi sao?

- Vâng.

Vương Khải Minh nói:

- Người của lục khoa viết báo tang suốt đêm, sáng sớm đã đưa tới mười tám nha môn, có người nói còn đưa vào cả trong cung rồi

- Xem ra chuyện này...

Thẩm Mặc đặt báo cáo xuống nói:

- Lục khoa lang chắc chắn sẽ không chịu để yên.

- Đúng vậy.

Vương Khải Minh nói:

- Bọn họ nói là sẽ bày linh đường ở lục khoa lang, mời mười tám nha môn lần lượt vào phúng viếng.

- Hồ đồ.

Thẩm Mặc nhíu mày:

- Chỉ là một phu nhân, sao phải đến nỗi như thế.

- Quan trọng là họ sẽ ghi tội này vào sổ sách cho lũ thái giám.

Vương Khải Minh nói:

- Vì vậy bọn họ bày một nơi cúng tế ở trong cung, mời các trưởng quan liên danh, hướng tới triều đình đòi một công đạo.

- Công đạo?

Thẩm Mặc mỉm cười:

- Lúc trước Dương Tiêu Sơn chết, sao không thấy bọn họ đòi công đạo?

- Cái này... trước khác giờ khác.

Vương Khải Minh nhe răng:

- Đại nhân ngài đừng hỏi thuộc hạ, không phải là thuộc hạ muốn đòi công đạo.

- Chuyện này làm quá rồi.

Thẩm Mặc than thở:

- Hôm qua ta mới cầu tình cho bọn họ, hôm nay họ đã làm ra chuyện này rồi, khác nào bảo ta xúi giục bọn họ.

Nói rồi lạnh lùng hỏi:

- Đây là ý của ai?

-...

Vương Khải Minh nào có biết, đành đứng đó cười trừ.

- Người khác ta không quan tâm.

Thẩm Mặc trầm giọng:

- Ngươi truyền lời ta, không cho bất cứ ai của Binh bộ vào quy cực môn một bước.

- Việc này...

Vương Khải Minh theo Thẩm Mặc đã lâu, là cánh tay đắc lực, cho nên không kiêng kỵ nói:

- Vậy phải ăn nói sao với Thạch Tinh, hắn cũng vì ra mặt cho Binh bộ mới gặp bất hạnh này, chúng ta giấu mặt quả thật không tốt.

- Bản quan sẽ đích thân tới nhà hắn an ủi.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Bảo trong bộ góp vào, mang tới cho Thạch Tinh một phong bao lớn... Lẽ nào phải diễn trò như vậy mới là tri ân báo đáp?

- Xin nghe đại nhân định đoạt.

Vương Khải Minh cười trừ.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch